THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1930

Văn Thánh nói: “Thầy luyện đan Ngô, hôm nay người của Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông cũng đến rồi. Bảng xếp hạng Nhân Tiên mấy lần trước, hai nhà này đã cướp đi không ít thiên tài trong mười người đứng đầu. Lần này Thục Sơn kiếm phái tôi đã hạ quyết tâm, ít nhất cũng phải lấy được năm người trong đó. Nhất là vị trí đứng đầu bảng xếp hạng Nhân Tiên quan trọng nhất, nhất định phải giữ lại!”

Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Phải giữ thế nào?”

Văn Thánh: “Đương nhiên là đập tiền vào rồi, thiên tài cũng chẳng ngốc, ai cho nhiều tài nguyên thì bọn họ sẽ nguyện ý gia nhập nhà đó”.

Đường Băng Vân: “Chồng à, đừng nói chuyện nữa, không bắt đầu thì không giành được điểm đâu”.

Ngô Bình cười: “Không muộn, anh đi ngay”.

Anh lập tức đến trước võ đài số một, lúc này trên võ đài có một người người đàn ông cao lớn đang đứng, hắn đã đánh bại ba người thách đấu mình rồi, toàn bộ đều giải quyết gọn lẹ trong vòng ba chiêu, thực lực rất mạnh!

Khiêu chiến chủ đài mà thắng lợi thì một lần cũng được hai mươi điểm tích lũy, vì vậy một người bảo vệ võ đài đều phải gặp cảnh bị nhiều người thách đấu.

Ngô Bình vừa lên trên võ đài, người đàn ông cao lớn kia đã điên cuồng rống gào lao đến. Xung quanh hắn hình thành một trường lực, trong trường lực này, hành động của Ngô Bình cũng trở nên chậm hơn.

“Trường vực?”. Anh hừ một tiếng, lập tức thả trường vực của mình ra. Lập tức, thân hình người đàn ông cao lớn kia bị ghìm lại, sắc mặt thay đổi.

“Ầm!”

Ngô Bình một quyền đánh bay chủ đài, hắn bay xuống võ đài, rơi tầm mấy chục mét phía ngoài, cả nửa ngày mới bò lên được.

“Người này là ai vậy? Quá mạnh!”, có người hô lên.

“Người bị đánh bại là Kim Ngưu, hắn là cao thủ đứng đầu trong thế hệ trẻ của Ngưu Ma Môn đấy, vậy mà mà một chiêu đã thua rồi!”

“Chú ý! Người này là cao thủ siêu cấp, tạm thời đừng thách đấu tên này!”, cũng có tu sĩ tham gia âm thầm tuyền đi tin tức.

Nhưng luôn có người không phục, rất nhanh sau đó, lại có một người nhảy lên võ đài, muốn thách đấu Ngô Bình.

Người này vai rộng nhưng eo lại rất nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn thu hút. Hắn ta để đầu trọc, ngay cả lông mày cũng cạo đi, hơn nữa trên lông mày còn có hai hình xăm đỏ máu. Đồng thời, trên da và đầu hắn ta chằng chịt ký hiệu.

“Đây là cao thủ trẻ của Phù Chú Môn, Lỗ Chiến! Sắp có kịch hay xem rồi!”

“Nghe nói trên xương, trên da Lỗ Chiến xăm đủ các loại bùa chú, thực lực bây giờ cũng đạt đến cấp Chân Nhân. Một năm trước, hắn ta từng một mình tiêu diệt một vị Địa Tiên tà đạo, cả thiên hạ đều khiếp sợ!”

“Đúng vậy! Có thêm sức lực từ nhiều phù chú như vậy, ai có thể địch lại hắn ta chứ? Hắn ta là ứng cử viên nổi nhất cho vị trí người đứng đầu bảng Nhân Tiên đấy!”

Lỗ Chiến xoay cổ, cười u ám, nói: “Anh lợi hại đấy, rất tốt, cuối cùng cũng có thể đánh một trận thoải mái rồi, sau đó tôi sẽ thẳng tay giết chết anh!”

Ngô Bình: “Giết chết tôi? Anh nghĩ xăm mình thì là thiên hạ vô địch sao?”

Ánh mắt Lỗ Chiến bỗng trở nên lạnh lùng hiếu chiến, nói rõ từng câu từng chữ: “Anh… sẽ biết ngay thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc