THẦN Y TRỞ LẠI

Đội trưởng: “Đấy là thành tích của các đàn anh, năm ngoái chúng ta còn không vào được đội tỉnh nữa, nói gì đến xếp hạng toàn quốc”.

Ngô Bình cười, nói: “Nếu vào được đội tỉnh thì chắc tiền thưởng không ít đâu nhỉ?”

Đội trưởng: “Đương nhiên rồi, chỉ cần trở thành đội tỉnh thì trường sẽ thưởng ba trăm vạn, thành phố thưởng mười vạn, tỉnh thưởng năm mươi vạn. Qũy Trung Châu được các học sinh của trường thành lập cũng thưởng một số tiền, tóm lại là rất nhiều, rất vinh quang”. 

Tiền phong chính La Nguyên Lượng là một người vừa mập vừa rắn chắc, cậu ta cười, nói: “Nếu có thể vào vòng thi đấu toàn quốc thì giải thưởng sẽ còn lớn hơn. Giải nhất toàn quốc thì quỹ bóng rổ sẽ thưởng năm triệu, nhà tổ chức thưởng mười lăm triệu, nhưng đấy chỉ là con số nhỏ, tiền ủng hộ từ các nhà quảng cáo mới nhiều, ít nhất cũng hai trăm triệu”.

Ngô Bình rất bất ngờ, cậu không ngờ một cuộc thi bóng rổ trung học mà lại được thưởng nhiều thế.

Đội trưởng nói: “Mấy năm nay bóng rổ trong nước bị thương nghiệp hóa với tốc độ cao, có không ít hoạt động tìm kiếm tài năng diễn ra, những học sinh có thể lọt vào trận thi đấu toàn quốc như: chúng ta thì đều đều có tư cách được tuyển và sẽ là những ngôi sao tương lai”.

Ngô Bình: “Xem ra đãi ngộ của đội bóng rổ chúng ta tốt hơn nhiều đội bóng đá”.

Trường số 1 Trung Châu cũng có đội bóng đá, chỉ là trình độ cũng tàng tàng nên không có tiếng tăm, không ai quan tâm đến cuộc thi của bọn họ.

Đội trưởng nói với vẻ khinh miệt: “Đám chơi bóng đá đó đều là đồ vô dụng, đừng nhắc đến làm gì”. 

Ngô Bình ở đội tuyển huấn luyện một tiếng rồi quay về học.

Buổi sáng sau khi tan học, cậu và Hàn Băng Nghiên cùng về, cậu mang theo thuốc và kim châm cứu, chuẩn bị chữa trị cho Hàn Chí Thành.

Buổi chiều khi đến nhà họ Hàn, Ngô Bình đích thân sắc thuốc, sau đó châm cứu cho ông ấy. Mọi thứ đều rất thuận lợi và trôi chảy, cứ như cậu đã nắm được những kỹ năng này từ lâu rồi vậy.

Sau khi chữa trị, Ngô Bình rời khỏi đó, trước khi đi cậu dặn dò Hàn Chí Thành phải nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng mai lại uống thuốc.

Ngô Bình về đến nhà thì đã là chín giờ tối, cô chú đều có mặt, mấy người họ đang uống rượu, mặt Ngô Đại Hưng ửng hồng, có vẻ rất vui.

Ngô Ngọc Thu kéo Ngô Bình lại bên cạnh, cười, nói: “Tiểu Bình, con nói thử sao cậu Mã Thiếu Uy đó lại chịu nhường bước thế?”

Ngô Bình cười hehe: “Con đánh anh ta một trận là anh ta trở nên ngoan ngoãn ngay”.

Ngô Đại Hưng: “Ngọc Thu, hôm đó Tiểu Bình oai phong lắm, ném hai tên cao to bay qua cửa sổ, rất mạnh mẽ”. 

Chú tò mò hỏi: “Tiểu Bình, chẳng lẽ con có tu luyện?”

Mặc dù ngoài đời không có nhiều tu sĩ nhưng những người bình thường cũng biết được một ít về chuyện tu hành.

Ngô Bình không giấu giếm, gật đầu: “Đúng là con đã tu luyện”. Cậu nói xong thì cầm ly rượu thủy tinh lên, bóp nhẹ, thế là ly rượu nát vụn.

Chú cảm thán: “Tiểu Bình có tương lai xán lạn rồi. Sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn”.

Ngô Bình uống rượu cùng người lớn trong nhà một lúc rồi về luyện công. Hôm qua cậu hoàn thành được Nhật Nguyệt Song Luyện, hôm nay cậu phải thực hiện tôi thể tầng cuối, Thiên Địa Tinh Luyện.

Khi Thiên Địa Tinh Luyện bắt đầu, cơ thể cậu bỗng có sức mạnh thần kỳ trỗi dậy, khiến cơ thể cậu lại được nâng cấp, cùng lúc đó, cũng có rất nhiều loại sức mạnh tuôn chảy giữa trời đất.

Khi cậu tu luyện thì không biết gì đến thời gian, đến khi hoàn thành Thiên Địa Tinh Luyện thì đã hơn sáu giờ sáng rồi. 

Cậu đứng lên thì nhận ra mình lại cao thêm một chút nữa, cao lên tầm một mét tám. Bây giờ cậu mang thêm giày bóng rổ nữa thì cũng tầm một mét chín.

Vì tham gia vào đội tuyển của trường nên Ngô Bình phải phân bổ thời gian huấn luyện và học tập, vì vậy cậu chỉ học hai tiết, thời gian còn lại đều dành để luyện bóng.

Buổi trưa tan học, Ngô Bình và Từ Kiêu, Hàn Băng Nghiên ăn cơm ở nhà hàng của trường, cậu nhận được điện thoại của Thiết Đường, nói là đã chuyển tiền đến.

Ngô Bình bảo ông ta đợi ở cổng trường, sau đó ra gặp ông ta.

Thiết Đường khom người, vẻ mặt hơi căng thẳng, ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì vội cúi đầu: “Cậu Ngô”.

Ngô Bình hỏi: “Đem tiền đến rồi sao?” Thiết Đường vội nói: “Đã đem đến rồi, một triệu trong tấm thẻ này, mật khẩu là sáu chữ số cuối của số thẻ”.

Ngô Bình cất thẻ ngân hàng vào, nói: “Gần đây có một quán trà, chúng ta đến ngồi một lát đi”. 

Mục đích chính cậu bảo Thiết Đường qua không phải là vì một triệu này mà là muốn moi một số tin tức về tình hình giới tu hành hiện tại từ miệng của Thiết Đường, từ đó có cái nhìn khách quan về tu hành và thực lực hiện tại của mình.

Lúc đến tiệm trà, Ngô Bình hỏi: “Thiết Đường, tu vi của ông là gì?”

Thiết Đường vội nói: “Tôi luyện thành Luyện Khí”.

Bình luận

Truyện đang đọc