THẦN Y TRỞ LẠI

Lạc Ngưng Đan lắc đầu, nói: “Lần trước chị đã đưa cho cậu tất cả đan dược mình có rồi. Giờ cậu cần nữa thì chị chỉ có thể luyện thêm cho cậu một ít thôi”.  

 

Ngô Bình cười khổ: “Giờ mới luyện thì e sẽ không kịp nữa”.  

 

Vương Mẫu mỉm cười: “Nói ra thì tôi cũng là một thầy luyện đan, lúc còn trẻ tôi cũng tầm cỡ đan vương, lúc đó tôi đã luyện được không ít đan dược. Nếu Lý công tử không chê thì cứ lấy dùng đi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vui mừng, nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn Vương Mẫu, tôi sẽ giao hết tiền bán đan dược cho Vương Mẫu”.  

 

Vương Mẫu cười, nói: “Không cần tiền đâu, xem số đan dược này như của hồi môn cho Song Nhi đi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình vẫn còn hơi ngần ngại thì Kim Song Nhi cười, nói: “Mẹ, của hồi môn của con không thể nào chỉ có chút đỉnh thế chứ? Lúc các chị xuất giá, của hồi môn nhiều gấp cả trăm lần thế này cơ mà”.  

 

Vương Mẫu bất lực nhìn con gái, nói: “Song Nhi, không phải con không biết mẹ thương con nhất, giờ con có thể tìm được một người chồng tốt, mẹ mừng hơn gì hết. Con cứ yên tâm về chuyện của hồi môn, chỉ có nhiều hơn của các chị chứ không ít hơn đâu”.  

 

Sau đó, Vương Mẫu lấy ra mấy vạn viên đan dược đủ màu sắc, vì đan dược gồm nhiều chủng loại, lại toàn là hàng cao cấp, Ngô Bình phải niêm yết giá nên rất bận rộn.  

 

Ngô Bình đi bày biện đan dược thì Thiên soái nói: “Vương Mẫu, thiên hạ có vô số hào kiệt, sao bà lại chọn Lý Huyền Bình thế?”  

 

Vương Mẫu cười, nói: “Chẳng phải Thiên soái cũng chọn cậu ấy sao?”  

 

Thiên soái cười nói: “Trong cuộc chiến với người của thần tộc, Huyền Bình đã lập được công lớn, nếu không nhờ có cậu ấy, chưa chắc chúng tôi đã có thể thắng được trận đó. Giờ hóa thân của cậu ấy lại có nhiều cống hiến cho quân tôi, là cánh tay phải cánh tay trái của tôi”.  

 

Vương Mẫu: “Giờ Huyền Bình đã là đại thánh, cảnh giới chân vương, sau này nhất định có thể trở thành thánh hoàng, chân hoàng, tiến càng lúc càng xa hơn. Đến lúc đó, biết đâu cậu ấy thật sự có thể cứu vớt được chúng sinh”.  

 

Thiên soái thở dài, nói: “Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng rất mơ hồ về tương lai, trận tai kiếp này quá nguy hiểm, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh phải mất mạng”.  

 

Vương Mẫu: “Hôm nay gặp được Thiên soái, tôi có một việc không thể không nhắc nhở. Không gian tà ma đã sinh ra mấy đại ma tôn, họ đang chuẩn bị phát động tấn công, nhập vào nhân tộc, từ đó mở ra thời đại của tà ma”.  

 

Thiên soái nghiêm túc nói: “Năm xưa tà ma không có thành tựu gì, chỉ hoạt động ở đại lục Côn Luân, hơn nữa bị thần tướng của tiên đình trấn áp, không gây ra được uy hiếp gì. Giờ không ngờ họ lại có tà ma chí tôn, nếu vậy thì khá rắc rối rồi”.  

 

Vương Mẫu: “Sau khi những tà ma này mạnh lên, chúng sẽ chiếm đoạt cơ thể của chân tiên, thậm chí là đạo quân, nhanh chóng mở rộng thế lực của mình. Nếu lúc ban đầu không thể khống chế được đại quân tà ma thì cả tiên giới sẽ rơi vào chiến tranh, đến lúc đó, tình hình sẽ trở nên nguy hiểm”.  

 

Thiên soái: “Chuyện này rất nghiêm trọng, thiết nghĩ phía đại thiên tôn đã biết chuyện, cũng không biết ông ấy sẽ sắp xếp thế nào”.  

 

Vương Mẫu: “Giờ đây thiên cơ hỗn loạn, không ai biết được tương lai sẽ thế nào, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Nhưng tôi nghe nói tiên đình lại sắp mở tiên mộ, không biết có cho Huyền Bình một chân được không?”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc