THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1462

Chỗ sâu nhất dưới lòng hồ là ba mươi mét, con cá chép đỏ cứ lặn mãi xuống dưới, Ngô Bình vẫn đuổi theo sau.

Đã sắp xuống tới đáy hồ, con cá kia đột nhiên dừng lại. Nó quay lại nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình cũng dừng lại cách con cá vài mét. Anh quan sát kỹ con cá trước mặt. Nó dài khoảng hai mét rưỡi, vảy to như cái bát, râu thì cũng phải to bằng đầu ngón tay.

Đột nhiên, con cá quẫy mạnh đuôi tạo ra một làn sóng ập về phía Ngô Bình. Ngô Bình nhất thời không trụ vững, dập dềnh tại chỗ.

Ngô Bình nổi giận, đánh một chưởng về phía con cá. Chưởng của anh truyền đi được trong nước. Chỉ nghe một tiếng “đùng” truyền đi trong nước, con cá chép đỏ bị tróc mấy cái vảy, lộ cả phần thịt bên trong.

Con cá bị đau nên quẫy một cái rồi lại lặn tiếp xuống sâu hơn nữa. Ngô Bình bơi lại, túm lấy mang nó rồi đấm vài cái. Bị đấm vài cái, con cá trày vi tróc vảy, máu me be bét.

Con cá bị đánh cho sợ nên quẫy đuôi lao về phía trước. Ngô Bình cho rằng nó định chạy nên lập tức rượt theo.

Có điều, con cá chép đỏ bơi tiếp vài chục mét nữa thì dừng lại. Nó dùng đuôi quẫy mấy cái khiến không ít cát đá dưới đáy sông bụi mù lên, để lộ ra một thứ rất lớn, thoáng nhìn trông giống cái quạt khổng lồ.

Ngô Bình nhìn kỹ lại thì vô cùng kinh ngạc. Hoá ra, dưới đáy hồ có một con trai khổng lồ!

Con trai này đường kính ít nhất cũng phải hai mét, vỏ bên ngoài vô cùng nhẵn và như thể đang phát sáng.

Ngô Bình kinh ngạc, anh chưa bao giờ thấy con trai nào lớn như thế này!

Con cá chép rón rén nhìn Ngô Bình, lượn lờ cách đó không xa, thi thoảng nó lại liếc nhìn con trai siêu to khổng lồ kia.

Ngô Bình nghĩ bụng, lẽ nào con cá chép kia sợ anh nên mới đưa anh đến gặp con trai khổng lồ này?

Nghĩ vậy, anh rút ra thanh kiếm Hắc Long, chọc một cái vào con trai kia. Bị tấn công, con trai đột nhiên mở miệng ra, từ trong miệng nó phát ra ánh sáng ngũ sắc. Đó là một viên ngọc trai ngũ sắc.

Ngô Bình trợn tròn mắt, dùng niệm lực khiến viên ngọc trai to cỡ nắm đấm kia bay vào tay anh. Sau khi anh lấy ngọc, con trai kia lại ngậm miệng lại.

Ngô Bình quan sát thật kỹ, thấy vỏ ngoài viên ngọc nhẵn bóng. Anh giật mình, đây lẽ nào là Linh Châu Ngũ Hành?

Trong điển tích có ghi, có những con trai sống tới nghìn năm, vô tình nuốt được linh vật ngũ hành, sau đó sẽ hình thành nên một loại ngọc thần kỳ gọi là Linh Châu Ngũ Hành.

Linh Châu Ngũ Hành này phải khó khăn lắm mới hình thành được. Cả thời Tiên quốc chỉ phát hiện ra có hai viên. Viên thứ nhất bị Tiên quốc đại đế cất làm của riêng, viên thứ hai thì được thầy luyện đan giỏi nhất thời đó luyện thành đan dược.

Ngô Bình mừng rỡ, vẫy tay cảm ơn cá chép đỏ, sau đó bơi lên mặt nước.

Khi anh lên tới mặt hồ, bên bờ hồ vẫn có rất đông người đang đứng. Đám đông thấy Ngô Bình đi lên thì đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu thanh niên, nước lạnh lắm, mau lên bờ đi”, một bác gái lớn tuổi lớn tiếng gọi.

Ngô Bình bám lấy tảng đá ven hồ leo lên. Đường Băng Vân đã chuẩn bị sẵn khăn để giúp anh lau tóc, sau đó đưa quần áo cho anh mặc lại.

Người mẹ ban nãy cũng vội chạy tới cảm ơn anh. Ngô Bình xua tay nói không có gì rồi kéo Đường Băng Vân đi khỏi đó.

Đi được một đoạn, anh mang viên Linh Châu Ngũ Hành ra đưa cho cô rồi hỏi: “Em có nhận ra nó không?”

Bình luận

Truyện đang đọc