THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 351

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Chú út em đi rồi à?”

“Vâng, chú đi rồi, mình đến chỗ anh đi”, Chu Thanh Nghiên nói.

Đúng lúc này, chợt có một tiếng động mạnh vang lên, Ngô Bình cảm thấy thân xe rung lên, một người thanh niên cao lớn xuất hiện bên ngoài ghế lái phụ rồi đập vào kính xe gào thét: “Thanh Nghiên, em ra đây!”

Chu Thanh Nghiên nhăn mặt rồi nói với Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi, kệ anh ta”.

Ngô Bình tắt máy rồi hỏi: “Anh ta là ai?”

Chu Thanh Nghiên thở dài nói: “Là người mà chú út giới thiệu cho em, tên là Phục Hải. Em đã chia tay với anh ta lâu rồi, không ngờ anh ta lại mò đến tận đây”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Chuyện này phải giải quyết dứt điểm, không thể nhì nhằng được”.

Anh xuống xe rồi nhìn Phục Hải ở phía bên kia thân xe.

Hắn cao 1m95, cơ bắp cuồn cuộn, đầu nhọn, lông mày rậm, toàn thân toả ra khí thế bức người.

Thấy Ngô Bình xuống xe, hắn nhìn anh chằm chằm rồi lạnh giọng nói: “Anh là ai? Có quan hệ gì với Thanh Nghiên?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi là Ngô Bình, bạn trai của Thanh Nghiên. Anh chặn xe tôi làm gì? Định cướp à?”

Phục Hải nổi giận rồi đấm một cú làm chiếc đầu chiếc m8 lõm vào, cửa sổ trời cũng vỡ.

Hắn lạnh giọng nói: “Tao sẽ đập chết mày”.

“Đập chết tôi?”, Ngô Bình cau mày: “Khả năng chém gió của anh mạnh hơn võ công đấy”.

Lúc này, Chu Truyền Anh bỗng lao ở đâu ra, thấy thế thì vội quát: “Phục Hải, cậu làm gì thế hả?”

“Anh kệ tôi!”, Phục Hải trợn trừng mắt: “Cháu gái anh cắm sừng tôi, nhà họ Chu các anh không biết dạy à!”

Chu Truyền Anh bừng lửa giận: “Láo lếu! Thanh Nghiên đã chia tay với cậu rồi còn gì, cậu ăn nói cho cẩn thận đấy”.

Phục Hải cười lạnh nói: “Chu Truyền Anh, anh tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm hả? Tối nay, tôi chờ các người ở Hồng Diệp Tự, nhớ đến đấy!”

Dứt lời, hắn bỏ đi luôn.

“Tôi cho anh đi chưa?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.

Phục Hải trợn mắt nói: “Thằng kia, mày chết chắc rồi!”, hắn vòng qua đầu xe rồi chộp tay về phía Ngô Bình.

Uỳnh!

Hắn vừa đi tới đầu xe thì đã bị ăn một cú đá vào mặt, Phục Hải không kịp né nên đành giơ cả hai tay lên đỡ.

Một tiếng động mạnh vang lên, hắn như bị một hòn núi đá tấn công, cả người bay xa cả chục mét rồi đập người vào xe.

Phục Hải thấy tay mình đau nhức như đã gãy xương, mũi cũng gãy luôn rồi, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn kinh hãi nhìn Ngô Bình, không ngờ anh lại mạnh tới vậy.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Anh phá hỏng xe tôi rồi, đền tiền đi”.

Phục Hải vốn nghênh ngang bỗng không dám lên tiếng, mà chỉ nghiến răng nói: “Bao nhiêu, tôi đền”.

Bình luận

Truyện đang đọc