THẦN Y TRỞ LẠI

Vừa dứt lời, trong tay anh xuất hiện một nguồn sức mạnh cuồn cuộn, Viên Diệu Chân kêu lên thảm thiết, cả người biến thành cát bụi rơi xuống đất.  

 

Dương Thiên Hóa khẽ thở dài: “Sức khỏe của tôi có vấn đề, mặc dù biết dã tâm của ông ta rất lớn nhưng tôi lại không thể làm gì được, chỉ có thể lá mặt lá trái. Hôm nay cậu giết ông ta cũng xem như vì giải quyết hậu họa lớn”.  

 

Ngô Bình: “Tông chủ, hiện giờ tôi khôi phục tu vi giúp ông, sau khi đi tham gia kiểm tra tôi sẽ tạm rời khỏi Thiên Ngoại Thiên. Lúc tôi không có ở đây, tông chủ hãy quan tâm chăm sóc hai người bên cạnh tôi đây”, người anh nói tất nhiên là Chu Ngọc Nhan và Đỗ Ngọc Kiều.  

 

Advertisement

Dương Thiên Hóa vui mừng: “Cảm ơn”.  

 

Ngô Bình khôi phục tu vi, lập tức trị thương cho ông ta, chỉ nửa canh giờ sau, cơ thể hóa đá của ông ta dần trở lại bình thường, ông ta cúi đầu thật thấp xuống rồi nói với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.  

 

Ngô Bình dẫn Đỗ Ngọc Kiều và Chu Ngọc Nhan đến, bảo hai cô bái Dương Thiên Hóa làm sư phụ, như thế sẽ không có ai ở trong Ngọc Hoàng Tông bắt nạt được hai người họ.  

Advertisement

 

Chuẩn bị xong mọi thứ, anh đi đến địa điểm kiểm tra.  

 

Trong Ngọc Hoàng Tông chỉ có một nơi kiểm tra, đó là một bục ngọc hình tròn, cao khoảng ba tấc, diện tích không lớn.  

 

Khi Ngô Bình đứng trên bục ngọc, một luồng sáng chiếu xuống, sau đó trong đầu anh vang lên giọng nói: “Kiểm tra kết thúc, chí tôn vô thượng”.  

 

Sau đó một phù văn tuyệt diệu cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay trái của Ngô Bình, nhưng sau đó lại ẩn đi mất.  

 

Anh hỏi: “Tôi có thể đi được rồi chứ?”  

 

Giọng nói đó: “Cậu có thể đi rồi, nếu muốn quay lại thì cứ sử dụng phù văn trong lòng bàn tay là được”.  

 

Ngô Bình vẫy tay chào tạm biệt Dương Thiên Hóa, Chu Nhọc Nhan và Đỗ Ngọc Kiều, vầng sáng lóe lên, anh biến mất.  

 

Ngay sau đó Ngô Bình bước ra khỏi cánh cửa quay lại trong Động Thiên. Rời khỏi Động Thiên, anh về Kiếm Cung.  

 

Lúc này Linh Vi vừa chạy đến, cô ấy hỏi: “Sư đệ, mấy tiếng đồng hồ vừa rồi cậu đi đâu thế?”  

 

Ngô Bình sửng sốt, mấy tiếng đồng hồ? Rõ ràng là mình đã ở Thiên Ngoại Thiên một thời gian dài mà.  

 

Anh vội nói: “Sư tỷ, em đi bao lâu rồi?”  

 

Linh Vi suy nghĩ: “Khoảng ba tiếng, chị vừa có việc đến tìm cậu nhưng không thấy cậu đâu cả”.  

 

Ngô Bình gật đầu không nói gì, chỉ hỏi: “Sư tỷ tìm em với việc gì?”  

 

Linh Vi: “Có một thiên tài đã xuất hiện trong Côn Luân Kiếm Cung của chúng ta, nhưng chị nghĩ cậu ta quá kiêu ngạo nên muốn tìm cung chủ là cậu làm cho cậu ta mở mang tầm mắt, để cậu ta biết núi này cao còn có núi cao hơn”.  

 

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Ồ? Thiên tài sao?”  

Bình luận

Truyện đang đọc