THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2125

Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Ông luyện thương, luyện đến kinh mạch phổi cũng hỏng rồi”.

Ông lão sững sờ: “Cậu biết?”

Ở phía xa, Hách Liên Chiến Anh nói: “Bá Thương, vị này là Võ Thánh đại nhân”.

Ông lão được gọi là Bá Thương run cả người, không biết làm sao, mũi thương nện xuống đất.

“Trên đời, thật sự có Võ Thánh sao?”, ông ta lầm bầm như đang nói với chính mình.

Ngô Bình nói: “Tránh ra”.

Ông lão cắn răng, lại nhấc thương sắt lên nói: “Nếu cậu đã là Võ Thánh, vậy tôi cũng muốn cậu chỉ giáo vài chiêu !”

Mũi thương rung chuyển tựa như một con rắn, biến hóa khôn lường, đâm về phía Ngô Bình.

Cây thương sắt này nặng hơn một trăm cân, có thể dùng được như vậy, Ngô Bình cũng khá tán thưởng thương kỹ của ông lão, anh vươn tay túm lấy cây thương sắt.

Ông lão a lên một tiếng, lòng bàn tay nóng rực, thương đã bị Ngô Bình cướp đi.

Có thương trong tay, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi nể mặt ông chỉ đơn thuần là võ giả, dũng khí rất đáng khen ngợi, vậy cho ông xem xem thương kỹ thật sự là thế nào”.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vừa dứt lời, thương sắt bỗng lóe lên, trong không khí vang lên tiếng rồng ngâm kèm theo tiếng sét đánh nổ vang, bóng thương lại trông như thực chất, đâm về phía một tảng đá cao chừng năm sáu mét, hai người ôm mới nổi cách đó chừng trăm mét.

“Ầm!”

Tảng đá nổ tung, uy thế bóng thương vẫn không giảm, lại xuyên qua một gốc cổ thụ trăm năm phía sau.

Thấy vậy, ông lão chậm rãi quỳ xuống đất, cúi đầu. Một thương này của Ngô Bình, có dùng cả đời này ông ta cũng không thể với tới!

Ngô Bình ngẩng đầu nhìn lầu ba, lạnh lùng nói: “Đi ra đi!”

Cửa trên lầu ba mở ra, một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi đi ra, trên vai ông ta có một con chuột lớn nằm đó, đôi mắt đỏ như máu nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Con chuột già này còn to hơn cả mèo nhà, cái đuôi dài chừng nửa thước rũ xuống. Trên miệng nó vẫn còn dính máu, trông bộ dạng như vừa mới ăn thịt uống máu xong vậy.

Người đàn ông nói: “Dám đến tận cửa chém giết, cậu là người thứ ba”.

Ngô Bình: “Ồ? Lúc trước cũng có người từng đến tìm ông sao?”

Người đàn ông cười nham hiểm: “Người thứ nhất, tự xưng là cao tăng Tạng Nguyên gì đó, có thể xuất khiếu Âm Thần, kết quả vừa đến đã bị Khôi Thần móc mắt, cuối cùng Khôi Thần đã ăn đầu ông ta. Người thứ hai là tu sĩ hóa thân gì đó, anh ta hoàn toàn không địch nổi Khôi Thần, bị gặm cắn chỉ còn lại một mảnh xương sọ. Ha ha, cậu thì sao, lại là thứ gì đây?”

“Rầm rầm!”

Ngô Bình tung ra khí thế, khí huyết như rồng, không khí quanh người anh cũng vặn vẹo, năng lượng thoát ra sau lưng anh ẩn hiện hóa thành một võ hồn hư ảo!

Con chuột lớn màu xem thét lên, đột nhiên bổ về phía Ngô Bình như tia chớp.

Ngô Bình bay vút lên trời, tay phải đè xuống, quát lớn: “Thiên Phật trấn yêu!”

Vừa dứt Phật hiệu, bóng Phật Đà hiện rõ, đánh xuống một chưởng ảnh, hợp nhất với quyền chưởng của Ngô Bình, trấn áp về phía chuột xám lớn kia.

Bình luận

Truyện đang đọc