THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3295

Hoàng Lang trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi việc gì phải đi giết ai chỉ vì vài lời nói của cậu? Vũ Văn Thiên Đô, hay đây là âm mưu của cậu đấy?”

Vũ Văn Thiên Đô cười trừ: “Em nào dám! Nếu sư huynh không tin thì chúng ta đi là biết ngay thôi, người đó ngông lắm, anh phải gặp thì mới biết được”.

Hoàng Lang cau mày rồi cười lạnh nói: “Người không động đến ta thì ta cũng không liên quan đến người. Nếu người đó muốn đối phó với tôi thì chẳng có gì để nói cả, đi, đến gặp coi sao”.

Bọn họ đi đến gần bệnh viện, Vũ Văn Thiên Đô tỏ vẻ thâm độc rồi nói: “Hoàng sư huynh, anh chỉ cần chém một kiếm vào bệnh viện này là anh ta sẽ xuất hiện ngay”.

Vũ Văn Thiên Đô biết vợ của Ngô Bình đang chờ sinh ở đây, Hoàng Lang mà làm gì bệnh viện thì anh sẽ không để yên. Đến lúc đó, ai trong số họ chết cũng đều là chuyện vui với hắn.

Hoàng Lang hừ lạnh một tiếng rồi dựng tay làm kiếm, sau đó chém đến bệnh viện. Với gã mà nói thì tính mạng của người bình thường không đáng coi trọng, người trong viện chết cũng chẳng sao cả. Dẫu sao, người tu hành cũng sẽ không đến nơi này, hầu hết toàn người bình thường thôi.

Ngay khi Hoàng Lang chém đường kiếm ấy xuống, Vũ Văn Thiên Đô đã rút lui.

Một tia lửa lao ra từ trong một phòng bệnh, đường kiếm mà Hoàng Lang chém ra vừa chạm vào tia lửa ấy thì đã tan biến ngay. Gã cũng phải sững sờ vì sức mạnh ấy.

Một bóng người bay lên trên cao, đó chính là Ngô Bình, ánh mắt anh chứa đầy sát khí: “Đáng chết!”

Hoàng Lang cười lạnh nói: “Cậu là Ngô Bình đúng không? Tuy thực lực cũng khá, nhưng tiếc là cảnh giới quá thấp, cậu không đọ được với tôi đâu”.

Ngô Bình cầm một thanh trường kiếm bình thường rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh thèm chết thế thì để tôi tiễn! Kiếm Liên!”

Kiếm Liên này chính là tầng thứ sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh, sau khi có kiếm lực rồi thì có thể tu luyện một trong ba thần thông kiếm đạo, kiếm khí sẽ ngưng tụ thành một bông sen.

Ngô Bình cầm bông sen, toàn thân bừng sát khí, anh ngắt từng cánh hoa xuống, chúng đã biến thành sát khí rồi bay đi.

Hoàng Lang đã là Hư Tiên nhưng vẫn thấy sợ hãi trước tài năng của Ngô Bình, gã hét lên, kiếm quanh tích tụ trước mặt tạo thành một tấm lá chắn.

Gã có một dự cảm là mình sẽ bị thương bởi đòn tấn công này của Ngô Bình.

Uỳnh!

Tiếng sấm vang lên, ngay sau đó đã đánh xuống tấm lá chắn của Hoàng Lang làm nó vỡ tan.

Phụt!

Hoàng Lang bị đường kiếm đâm trúng ngực, tim nổ tung, máu tươi chảy ra như thác.

Gã kêu hự một tiếng rồi tử bỏ cơ thể để sử dụng pháp thân. Pháp thân của gã chỉ có kích thước như người bình thường, một trong bốn tiên quang ở phía sau hoá thành một cái búa lớn rồi bổ về phía Ngô Bình.

Cùng lúc đó, một tiên quang khác đã hoá thành một thanh phi đao rồi chém về phía đầu của Ngô Bình.

Ngô Bình vẫn thản nhiên như không, sau đó lấy tiếp hai cánh hoa xuống, chúng hoá thành hai đường kiếm rồi phản công lại thanh phi đao và cái búa của Hoàng Lang.

Trên không trung vang lên một tiếng nổ lớn, cái búa vỡ vụn, thanh phi đao cũng vỡ tan, nhưng đường kiếm của Hoàng Lang thì vẫn hùng dũng lao tiếp về phía tấm màn chắn của Hoàng Lang.

Ba đường kiếm hợp làm một, tấm lá chắn nhanh chóng vỡ nát, pháp thân của Hoàng Lang hét lên thảm thiết: “Xin nương tay!”

Song đường kiếm ấy vẫn bay thẳng đến và lấy mạng của gã.

Bình luận

Truyện đang đọc