THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1357

Thành hố rất dốc, điểm sâu nhất cách mặt đất hơn mười nghìn mét! Có người xây cầu thang xoắn ốc ở thành hố, lượn vòng đi xuống, vô cùng hoành tráng!

Nhưng có thể thấy ở mỗi bậc thang đều có người đang bận rộn, tựa như tìm kiếm gì đó.

Ở vị trí bên tay trái của anh là một chiếc lều cỡ lớn, có bốn người đang đứng trước lều. Bọn họ chú ý đến Ngô Bình, lập tức hô lên, sau đó có hai người thuộc cảnh giới luyện khí bước nhanh về phía anh.

Ngô Bình đứng im, khí tức Nhân Tiên toả ra. Trông hai người nọ có vẻ bất hảo, nhưng sau khi đến gần Ngô Bình, nét mặt họ bỗng dần nghiêm trọng.

Khi còn cách Ngô Bình mười mét, cả hai vội vã khom người trước anh: “Chào Võ Thần!”

Họ lờ mờ cảm nhận được Ngô Bình ít nhất phải thuộc cấp Võ Thần, nên bèn gọi anh như thế.

Ngô Bình nói: “Tôi mới đến, tên là Ngô Bình. Nghe nói Sử Văn Thánh là đại ca ở đây nên ghé thăm”.

Hai người kia vội vàng đáp: “Anh Ngô vui lòng đợi một lát. Chúng tôi sẽ báo cho ông Sử nay”.

Ngô Bình cũng không vội, đứng đấy chờ họ. Chẳng bao lâu sau, cửa lều đã mở, một ông lão dẫn một nhóm người sải bước đi đến chỗ anh.

Ông lão thoạt nhìn chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc áo dài xanh xám, để râu, tóc hoa râm chải ngược ra sau. Người này có khí chất tao nhã, tay cầm chuỗi hạt Phật, vừa tiến lại vừa cười ha ha.

Từ xa, ông ta đã chắp tay chào Ngô Bình: “Anh Ngô, thứ lỗi đã để anh chờ lâu!”

Ngô Bình đáp lễ: “Ông chính là Sử Văn Thánh?”

Ông lão trả lời: “Đúng vậy. Trước đó tôi nghe nói sẽ có một vị Nhân Tiên đến đây. Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy”.

Ngô Bình nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Ngô Bình, sẽ ở nhà giam dưới lòng đất vài ngày”.

Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô là khách quý, mấy ngày tới cứ ở trong lều nhé”.

Ngô Bình cũng không khách sáo: “Làm phiền ông”.

Sử Văn Thánh mời Ngô Bình vào trong.

Vừa bước vào lều, Ngô Bình đã phải sửng sốt. Căn lều này nhìn bên ngoài thì chẳng thấy gì, nhưng bên trong được thiết kế vô cùng sang trọng!

Thảm trải sàn lông cừu Ba Tư thuần thủ công, đèn chùm pha lê cao cấp, xô pha bằng da thật, đồ dùng bằng gỗ lim, hoành tráng hơn cả là những bức thư pháp được treo hai bên.

Ngoài ra, lều còn lắp đặt thiết bị lọc không khí và các đồ điện gia dụng khác như điều hoà, tủ lạnh, vân vân.

Mời Ngô Bình vào sảnh, Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô, tuy tôi sống ở nơi hoang vắng nhưng đã nghe danh anh từ lâu”.

Ngô Bình đáp: “Quá khen rồi”.

Sử Văn Thánh cười bảo: “Anh Ngô là đệ tử của Địa Tiên Đông Phật tiên sinh, tuổi còn trẻ mà đã là Nhân Tiên, thật đáng ngưỡng mộ”.

Ngô Bình nói: “Ông Sử, cái hố to ngoài kia là gì vậy, tại sao có nhiều người trong hố như thế?”

Sử Văn Thánh trả lời: “Hố được xây dựng bởi nền văn minh tiền sử, sâu mười ba nghìn ba trăm mét. Về việc hố được xây để làm gì thì tôi chưa nghiên cứu được. Có điều, đất ở thành hố của hố sâu này có tính phân tầng, bên trong có rất nhiều đồ vật thời tiền sử”.

“Ồ? Đồ vật thời tiền sử ư? Có thể cho tôi xem một chút không?”, anh hào hứng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc