THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1885

Bà lão cực kỳ yêu thương cháu gái mình, vì suýt nữa làm mất cháu gái, bà ấy đâm ra hận cái tháp nhỏ màu vàng này.

Ngô Bình hỏi: “Bà cụ, bà ra giá bao nhiêu, đối phương trả giá bao nhiêu?”

Bà lão khẽ thở dài: “Tòa tháp này là bằng vàng, lại rất đẹp, tôi báo giá năm triệu tệ, nhưng đối phương chỉ chịu đưa cho tôi năm trăm nghìn tệ, nói không phải là vàng ròng, là hợp kim”.

Ngô Bình nói: “Bà cụ, tòa tháp này của bà rất đẹp nhưng cháu không thể lấy như thế. Thế này nhé, cháu ra giá năm triệu tệ, bà bán tháp này không?”

Bà lão ngây người, vội xua tay: “Không được, tôi không thể lấy tiền của cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Bà cụ đừng khách sáo, nếu bà không lấy tiền, vậy cháu không thể nhận rồi”.

Bà lão thở dài: “Chàng trai, cậu đúng là người tốt”.

Cuối cùng Ngô Bình đưa cho bà cụ một tờ chi phiếu năm triệu tệ, sau đó đưa bà lão đi đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra. Phía bên cảnh sát phá được một vụ án lớn về tập đoàn buôn người xuyên quốc gia qua lời thẩm tra của ba người kia, tóm được hai mươi bảy thành viên chủ chốt, một trăm năm mươi chín chân rết, giải cứu cho bốn mươi bảy trẻ em và truy tìm tung tích của nhiều đứa trẻ khác.

Một việc thiện của Ngô Bình mà đã giải cứu được cho một trăm gia đình vô tội.

Ngô Bình cầm tháp nhỏ quay về khách sạn, lúc này Trương Lệ bị mọi người vây quanh, ai nấy cũng đều tỏ ra rất thân thiết như thể Trương Lệ là bạn lâu năm của họ vậy.

Ngô Chấn Đông đang uống nước ở một bên, có vẻ ông ấy đang cảm thấy khá nhàm chán. Thế là Ngô Bình vẫy tay gọi Ngô Chấn Đông ra ngoài.

Ngô Chấn Đông nói: “Tiểu Bình, chán quá, có chỗ hút thuốc không?”

“Có, bố đi theo con”.

Anh mở một căn phòng, hai bố con ngồi hút thuốc trong phòng.

Ngô Chấn Đông như có tâm sự nói: “Tiểu Bình, bố hôn mê mấy năm nay, vất vả cho con rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Con không vất vả đâu, mẹ mới là người vất vả. Bố, bố muốn nói gì với con à?”

Ngô Chấn Đông hơi bối rối nói: “Tiểu Bình, bố hôn mê mấy năm nay cũng từng nằm mơ không ít lần, có vài giấc mơ rất rõ ràng, bây giờ bố vẫn còn nhớ”.

Ngô Bình hỏi: “Bố, có thể kể cho con nghe giấc mơ của bố không?”

Ngô Chấn Đông nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trong mơ, bố nghe thấy một giọng nói gọi mình rất thân thiết nên bố cứ bay là là đi tới. Xung quanh là ánh sáng đủ màu sắc. Bố cố gắng bay về phía giọng nói đó, không biết qua bao lâu, cuối cùng đôi chân bố có thể đi lại trên mặt đất nhưng xung quanh lại là bóng tối vô tận”.

“Bố cứ đi về phía trước, đi rất lâu thì đến một khe núi. Trong khe núi rất nhiều hoa, bên trong có một căn phòng nhỏ. Bố tiến vào trong khe núi, một người đi ra từ trong căn nhà đó. Ông ta mặc đồ màu đen, bên thắt lưng còn đeo một chiếc hồ lô, tóc đỏ, mặt tím, vóc người cao lớn”.

“Ông ta nói với bố: Một hồn ma đến đây làm gì? Bố không thể nói, chỉ có thể làm động tác tay ra dấu với ông ta. Ông ta không kiên nhẫn nên lại nói với bố: Ngươi sắp hồn bay phách tán rồi. Thôi vậy, ta dạy ngươi một cách tụ hồn, ngươi nghe cho kỹ”.

“Thế là ông ta dạy bố một pháp môn, bảo bố mặc niệm một đoạn âm tiết, bố bèn học theo. Học xong, ông ta chỉ vào trên người bố, thế là bố thu nhỏ lại, sau đó rơi vào trên một đóa hoa. Đóa hoa đó rất thoải mái nên bố cứ nằm ở đó, đồng thời cũng thầm niệm pháp môn mà ông ta dạy”.

“Qua một hồi rất lâu, người kia lại đi ra khỏi căn nhà, ông ấy nói với bố: Ta tính toán quả nhiên không sai, ngươi sẽ sống lại ở dương gian. Hơn nữa tương lai của ngươi có khí vận to lớn, đợi đến khi ngươi có thành tựu, đừng quên ơn của ta với ngươi. Nhớ đấy, ta tên là Từ Quỷ Vương”.

Bình luận

Truyện đang đọc