THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 856

Cúp điện thoại xong cô thông báo: “Bố em có thời gian đấy”.

Ngô Bình vỗ nhẹ vào đùi cô rồi nói: “Đi tắm mau, nửa tiếng nữa xuất phát”.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình lái chiếc siêu xe Bugatti cùng Chu Thanh Nghiên đi tới một nhà hàng bình dân. Chu Truyền Võ là quan chức nhà nước, không tiện đến những nơi quá xa hoa đắt đỏ nên Ngô Bình đã tìm một nhà hàng vừa ngon mà giá cả lại hợp lý. Nhà hàng này đến Lý Quảng Long còn là khách quen thì nghĩa là đồ ăn của nó không hề tệ.

Nhà hàng đó tên là “quán rượu chị Thanh”, bà chủ là một người phụ nữ vô cùng quyến rũ, được mọi người gọi là chị Thanh. Ngô Bình vừa tới, chị Thanh lập tức nhận ra rồi mỉm cười ra đón: “Cậu Ngô, lâu lắm cậu không tới”.

Chị Thanh này cỡ ngoài ba mươi tuổi, hấp dẫn như một trái đào chín mọng. Khi đi lại, phần hông của chị Thanh lắc lư qua lại trông rất sexy.

Ngô Bình hỏi: “Chị Thanh, có còn phòng riêng không?”

Chị Thanh cười đáp: “Cậu Ngô đến thì đương nhiên là có phòng rồi”, nói rồi dẫn hai người họ vào một phòng riêng.

Nhà hàng mới được trùng tu lại, không gian không tệ. Chị Thanh lúc này mới hỏi tiếp: “Cậu Ngô, anh Long hôm nay có đến không?”

Ngô Bình đáp: “Không đến, hôm nay tôi mời người khác”.

“Được, vậy để tôi báo nhà bếp chuẩn bị. Nhà hàng mới có thêm vài món mới rất ngon”.

Ngô Bình đáp: “Được, vậy chị đi chuẩn bị đi”.

Chị Thanh đi về phía nhà bếp đằng sau, có một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng chờ ở đó. Cậu ta hỏi với vẻ vội vàng và lo lắng: “Chị, anh Long hôm nay có đến không? Thế lực của anh ấy lớn mạnh như vậy thì chỉ cần nói một câu là Ma Tam sẽ bỏ qua món nợ nặng lãi của em”.

Chị Thanh giận dữ nhìn thanh niên kia, nói bằng giọng hận thù: “Tiểu Tân, muốn chị mày tức chết à! Mỗi tháng chị cho mày ba nghìn tệ tiêu vặt, vậy mà còn không đủ sao? Tại sao mày lại đi vay tiền trên mạng kia chứ?”

Cậu thanh niên quay mặt đi, lẩm bẩm: “Giờ ba nghìn tệ thì đủ mua cái gì cơ chứ. Em mua một chiếc điện thoại đã mười nghìn tệ rồi”.

“Vẫn còn cãi!”, chị Thanh tức đến nỗi giơ tay định đánh cậu thanh niên kia, nhưng về sau lại hạ tay xuống.

Chị Thanh thở dài nói: “Anh Long đã hơn một tháng không tới ăn cơm rồi, có lẽ sẽ không quay lại đâu. Hơn nữa dù có tới thì mày nghĩ người ta sẽ quản cái chuyện vớ vẩn của mày chắc? Chị mày chỉ là bà chủ nhà hàng, làm gì có vinh dự lớn đến thế”.

Cậu thanh niên hoảng hốt: “Chị, vậy phải làm sao? Tận hơn một triệu tệ, sao chúng ta trả được!”

Chị Thanh thở dài một hơi: “Thế này đi, để chị đi nói với Ma Tam, em chỉ vay có năm trăm nghìn mà Ma Tam bắt em trả hơn một triệu là rất quá đáng, chị sẽ xin ông ta bớt cho cho em ít tiền lãi”.

Cậu thiếu niên ngẩn ra: “Chị, Ma Tam không phải người tốt, như vậy có được không?”

Chị Thanh lườm cậu ấy: “Thế em có cách nào tốt hơn không?”

Cậu thiếu niên cúi đầu xuống, vì thật sự không còn cách nào khác nữa cả.

Chu Truyền Võ tới rất nhanh, chị Thanh đích thân mang đồ ăn lên làn.

Chu Truyền Võ cười nói: “Ngô Bình, cháu lên tỉnh khi nào thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc