THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 332

Ngô Bình nghi hoặc hỏi: “Cô có tóc hay vật tuỳ thân của ông ấy không?”

Lâm Mỹ Kiều ngẩn ra đáp: “Có!”

Lâm Mỹ Kiều lấy một chiếc túi nhỏ ra, sau đó lấy thêm một cái kéo để cắt một lọn tóc ở bên trong.

“Dùng tóc của ông ấy đi, loại túi này ở quê của ông ấy chuyên dùng để đựng tóc, thường để làm tín vật đính ước của các đôi yêu nhau”, Lâm Mỹ Kiều nói.

Ngô Bình: “Có tóc là tốt rồi, cháu có thể đoán ông ấy còn sống hay đã chết”.

Nói rồi, anh cầm lọn tóc ấy lên rồi lẩm bẩm thần chú, lọn tóc bắt đầu xoắn lại, một mùi khét bốc lên rất khó chịu.

Ngô Bình xoè tay ra thì thấy lọn tóc đã co vào thành từng vòng tròn.

Lâm Mỹ Kiều và Lâm Băng Tiên đều kinh ngạc, họ không ngờ Ngô Bình còn biết làm phép.

Lâm Mỹ Kiều vội nói: “Ngô Bình, như vậy có nghĩa là sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Đây là một phép thuật nhỏ, nếu tóc không bị đứt gãy thì có nghĩa là chủ nhân của nó vẫn còn sống”.

“Vẫn còn sống ư?”, Lâm Mỹ Kiều run lên, sau đó rơi lệ nói: “Vậy ông ấy đang ở đâu? Sống có tốt không?”

Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Cô có biết ngày tháng năm sinh của ông ấy không?”

Lâm Mỹ Kiều gật đầu rồi nói cho Ngô Bình biết.

Ngô Bình lấy tiền phép Ngũ Đế ra rồi lắc trong lòng bàn tay, sau đó tung lên mặt bàn, cùng lúc đó anh lại đọc thần chú, một hình ảnh hiện lên trên không, vụt sáng rồi biến mất.

Lâm Mỹ Kiều và Lâm Băng Tiên căng thẳng nhìn Ngô Bình, muốn biết kết quả thế nào.

Ngô Bình cất tiền phép đi rồi ngạc nhiên nói: “Quẻ cho hay ông ấy đang ở nước ngoài”.

“Cái gì? Ở nước ngoài ư? Thế có bói ra được là nước nào không?”, Lâm Mỹ Kiều đứng bật dậy hỏi.

Ngô Bình: “Quẻ nói ông ấy đang ở phía Nam, chắc là nước nào đó ở Nam Dương”.

“Nam Dương?”, Lâm Mỹ Kiều lẩm bẩm: “Tại sao ông ấy lại đến đó? Tại sao không nói với tôi tiếng nào?”

Lâm Băng Tiên ôm lấy mẹ mình rồi khẽ nói: “Mẹ, ít ra thì chúng ta vẫn biết là bố còn sống, sau này chắc chắn nhà mình sẽ được đoàn tụ thôi”.

Lâm Mỹ Kiều lau nước mắt rồi gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, nhất định gia đình mình sẽ được đoàn tụ”.

Bầu không khí trùng xuống, Ngô Bình vội nói lảng sang chuyện khác, chúc mừng Lâm Băng Tiên đã được tham gia chương trình.

Khi họ ăn cơm xong thì cũng đã bảy giờ tối, Ngô Bình bảo Cương Tử đưa mình đến khách sạn để gặp Đường Tử Di.

Đường Tử Di và Đường Minh Huy cùng hơn chục người đang giao dịch với một nhóm người trong phòng hội nghị sang trọng của khách sạn Kim Ưng.

Sau khi Ngô Bình đến thì thấy có hơn chục món đồ cổ được xếp trên một chiếc bàn dài, Đường Minh Huy đang kiểm tra từng món một.

Anh nhỏ giọng nói: “Nhiều đồ thế!”

Đường Tử Di kéo anh sang một bên rồi nói: “Bạn em giới thiệu cho đấy, đây mới chỉ là một phần nhỏ thôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc