THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 3314

“Vâng!”. Hoàng Bân Hổ lập tức tập hợp hơn một nghìn tám trăm người trong quân doanh tại sân huấn luyện.

Khi tất cả binh sĩ tới đông đủ, Ngô Bình đứng lơ lửng giữa không trung, cất lời: “Tôi là Ngô Bình, phó thủ lĩnh cấm quân của mọi người. Trước khi tới đây, tôi đã rất chờ mong vào những người ở đây. Nhưng tới rồi mới thấy hóa ra tất cả đều chỉ là đồ bỏ. Nghe bảo mọi người đều là binh sĩ Tiên Giới phái xuống? Tôi thật sự rất thất vọng”.

Trong lòng những người có mặt không mấy dễ chịu, thầm nghĩ: Người này nói mình là đồ bỏ đi ư?

Nhất thời có người không phục, một người thân hình cao hơn hai mét bước ra, cao giọng nói: “Phó thủ lĩnh cấm quân! Anh nói chúng tôi là đồ bỏ đi, vậy anh có dám đánh một trận với ‘đồ bỏ đi’ mà anh đã nói không?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Nêu tên!”

Người đàn ông cao lớn đáp: “Tiên phong úy của Long Úy Doanh, Tề Thắng Phi!”

Ngô Bình: “Được, tiên phong úy Tề Thắng Phi, ra khỏi hàng!”

Tề Thắng Phi đi tới trước mặt Ngô Bình, ánh mắt anh ta tràn ngập vẻ không phục. Xét thực lực thì anh ta mạnh hơn hai người Dương Thế Long, thế nên tuy Ngô Bình mạnh nhưng anh ta cũng chẳng cảm thấy Ngô Bình quá ghê gớm.

Ngô Bình: “Xem ra anh có vẻ rất hài lòng về thực lực của mình nhỉ?”

Tề Thắng Phi bình tĩnh đáp: “Thực lực của tôi chỉ tàm tạm, ít nhất cũng không quá yếu so với phó thủ lĩnh cấm quân”.

Ngô Bình: “Anh quá đề cao bản thân rồi đấy. Tôi đứng im ở đây, chỉ cần dùng một tay cũng có thể đánh bại được anh, anh có tin không?”

Tề Thắng Phi lộ vẻ trào phúng: “Thật sao? Miệng lưỡi khoác lác của phó thủ lĩnh cấm quân còn cao hơn cảnh giới nhiều đấy”.

Ngô Bình: “Không tin à? Vậy chúng ta đánh cược nhé, nếu tôi thua thì anh có thể nêu ba điều kiện tùy thích”.

Ánh mắt Tề Thắng Phi sáng rực: “Thật chứ?”

Ngô Bình: “Tôi là phó thủ lĩnh cấm quân, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời”.

Tề Thắng Phi: “Được! Vậy nếu tôi thua thì anh cũng có thể nêu ba yêu cầu tùy thích!”

Ngô Bình đứng im, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Anh có thể đánh trước rồi đấy”.

Tề Thắng Phi hít sâu, trên da lập tức xuất hiện vảy rồng mờ mờ, đây chính là hiển hóa của huyết mạch Long tộc. Anh ta gầm một tiếng tức giận, đánh một quyền về phía mặt Ngô Bình.

Ngô Bình đưa tay ra chụp lấy, bắt được cổ tay đối phương, sau đó thi triển “ý nghĩa”, thế là Tề Thắng Phi lập tức quay cuồng, đầu váng mắt hoa, sau đó còn bị Ngô Bình dùng một tay quăng rầm xuống đất.

Tất cả mọi người kinh hãi không thôi, người này thật sự chỉ dùng một tay! Hơn nữa còn thắng!

Hoàng Bân Hổ không hề kinh ngạc chút nào, bởi ông ta biết rõ sự đáng sợ của Hóa Kình tầng thứ chín!

Tề Thắng Phi ánh mắt đờ đẫn, một lúc sau mới hoàn hồn, nói: “Sao anh làm được vậy?”

Ngô Bình: “Đừng nói là anh có huyết mạch Long tộc, mà kể ra anh có là Chân Long thì tôi cũng có thể đấm chết bằng một chiêu, có tin không?”

Sắc mặt Tề Thắng Phi trắng bệch, anh ta ngoan ngoãn quỳ trên đất: “Tôi tin”.

Ngô Bình nhìn đối phương: “Theo ước định giữa chúng ta, anh phải đồng ý ba điều kiện của tôi”.

Tề Thắng Phi nói: “Vâng, tiểu nhân tuân thủ ước định”.

Ngô Bình: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra, anh cứ lui xuống trước đi”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc