THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 349

Ngô Bình cười nói: “Cậu chẳng bảo mấy thứ này có giá trị sưu tầm còn gì? Tôi cũng muốn mua về trưng”.

Đúng lúc này, người của Lâm Đức đã dẫn thêm ba người nữa vào. Trong số đó có một người ngoài 40 tuổi trông rất có khí thế, ông ta vừa vào đã nói: “Nhiều dược phách quá, tốt tốt!”

Sau đó, ông ta nhìn chằm chằm vào khối dược phách có phong ấn Chu Quả của Ngô Bình rồi lạnh mặt nói: “Có người mua trước tôi rồi sao?”

Lâm Đức cười nói: “Chúng ta đã nói rõ trước đó rồi mà, ai đến trước được trước. Cậu bạn này đã mua hai khối rồi”.

Người đàn ông kia cười lạnh rồi nhìn Ngô Bình, nói: “Này, cậu bán lại khối ấy cho tôi đi, bao nhiêu tôi cũng trả”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi với ông quen biết gì đâu”.

Người đàn ông sầm mặt nói: “Đừng tự rước hoạ vào thân, biết tôi là ai không?”

Một người thanh niên đứng sau ông ta cười lạnh nói: “Chúng tôi là người của Thiết chưởng môn huyện Cái đấy!”

Ngô Bình: “Chưa nghe đến bao giờ”.

Người đàn ông mỉm cười u ám rồi tiến lên, giơ tay vỗ vai Ngô Bình. Anh vẫn đứng yên với vẻ giễ cợt.

“A!”

Bàn tay của ông ta vừa chạm vào Ngô Bình thì đã đau nhói, toàn thân như bị điện giật, lập tức run rẩy rồi ngã lăn ra đất.

Ngô Bình cố ý hỏi: “Ông không sao chứ?”

Người đàn ông không thể lên tiếng vì đang sùi bọt mép với vẻ hoảng sợ. Ông ta là một cao thủ cảnh giới Lực, đang định dùng Thiết Chưởng Công để đả thương vai của Ngô Bình.

Nhưng Ngô Bình đã thi triển Như Lai Thần Canh, ông ta vừa động vào anh đã bị phản kích, cang khí xâm nhập vào cơ thể khiến ông ta thấy rất khó chịu.

Ngô Bình mặc kệ ông ta rồi bảo Đào Như Tuyết tiếp tục chọn dược phách, đến khi họ chuyển đồ lên xe, người đàn ông kia vẫn đang nằm co giật dưới đất, mặt mày thì xám xịt.

Trước lúc đi, Ngô Bình đá cho ông ta một cú, bấy giờ ông ta mới nằm im và thở dốc.

“Thiết chưởng môn của huyện Cái ư? Sư phụ của ông là tông sư hay đại tông sư?”, Ngô Bình hỏi.

Người đàn ông đã biết được sức mạnh của Ngô Bình nên không dám huênh hoang nữa, mà nhỏ giọng đáp: “Sư phụ tôi ở cảnh giới Khí”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Ban nãy trông ông hoành tráng thế, tôi cứ tưởng sư phụ của ông là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên cơ”.

“Tôi sai rồi!”, ông ta run rẩy rồi vội nói: “Tôi có mắt như mù, mong cậu tha tội”.

Ngô Bình hỏi: “Ông mua dược phách làm gì?”

Ông ta không dám giấu giếm: “Sư phụ tôi thích sưu tầm dược phách, tôi định mua mấy khối về tặng người”.

Ngô Bình: “Ban nãy, ông đòi mua lại khối của tôi, không lẽ ông biết thứ ở bên trong à?”

Ông ta lắc đầu: “Không, nhưng sư phụ tôi thích sưu tầm loại dược phách có quả, vì thế tôi mới muốn mua lại khối của cậu”.

Ngô Bình gật gù nói: “Cho tôi số điện thoại của ông, mấy hôm nữa, tôi sẽ đến chào sư phụ ông”.

Bình luận

Truyện đang đọc