THẦN Y TRỞ LẠI

"Tên Tiêu công tử kia cũng giật mình vì chuyện này, hắn ta hỏi: "Thế vì sao Lý huynh lại không muốn vào cửa thứ bảy đã ra rồi?"

Ngô Bình cười nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một chút, có thời gian sẽ vào lại."

Tiêu công tử: “Có phải cửa thứ năm, Lý huynh đã mở Thánh Thức rồi không?”

Ngô Bình không cần thiết phải giấu mà nói: “Ừm, đã mở Thánh Thức rồi”.

Tiêu công tử: “Thế Lý huynh chém giết được bao nhiêu Huyết Lão ở cửa thứ sáu vậy?”

Ngô Bình: “Ba trăm mấy chục nghìn con, được rất nhiều điểm khen thưởng. Khi nào rảnh, ta sẽ đổi hết."

Không gian lập tức yên tĩnh, hai kẻ thiên tài vừa ra từ cửa thứ chín lập tức đứng ngồi không yên, cảm. thấy như trên ghế có thứ gì đó.

Đột nhiên Hồ Trùng Dương thở dài nào: "Ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, không thể nào so sánh với Lý huynh được”.

Họ đều biết Ngô Bình là người nghịch thiên, nếu hắn tiếp tục đi trên con đường Chúa Tế, vậy chắc chắn không chỉ đơn giản là cửa thứ chín. Tất nhiên, anh sẽ bước vào cửa thứ mười, thứ mười một!

Ngô Bình cười nói: “Thưa các vị, tiệc đã mở ra đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu khai tiệc đi chứ hả? Món của quán rượu này rất ngon đấy”.

Tiệc rượu bắt đầu, mấy chục người ngồi chung một chiếc bàn lớn. Lăn này, Ngô Bình được sắp xếp ở vị trí chính giữa, hai người họ Hồ và Tiêu đều ngồi hai bên phải trái của anh.

Hồ Trùng Dương cảm thán: “Ta không người Lý huynh cũng đã là Thánh Nhân, ta còn nhớ lúc mới bước vào đường Chúa Tể, huynh không đến đớ”.

Ngô Bình: “Ta đột phá ở cửa thứ sáu, do phải đánh nhau nên phải tang tu vi của mình lên một chút”.

Tiêu công tử: “Huynh đã có Thánh Thức nên dễ dáng tiến vào Thánh Cảnh như trở bàn tay, chuyện này. cũng chẳng có gì kỳ lạ”.

Ngô Bình nhìn hai người Chung Kỳ và Ngô Dụng ngồi cách đó không xa, cảm giác hai người này khá trọng tình nghĩa. Từ ban đầu, họ đã rất kính trọng anh, nên anh rất thích hai người này.

Anh nói với Chung Kỳ Lân: “Chung huynh đã ở Hiền Vương Cảnh bao lâu rồi?” 

Chung Kỳ Lân cười nói: “Thưa Lý huynh, ta đã giậm chân tại chỗ ở cảnh giới này hơn ba năm rồi. Ta vẫn luôn chuẩn bị nhận Thánh Kiếp, nhưng còn thiếu rất nhiều thứ.”

Ngô Bình ném cho hắn ta một viên Thánh Kiếp Đan, cười nói: “Đan dược này có thể giúp huynh tránh Thánh Kiếp, huynh cầm đi mà dùng”.

Chung Kỳ Lân nhận viên đan dược lập tức sợ hãi, lắp bắp: “Thánh Kiếp Đan! Ta nghe nói về tác dụng của đan này rồi, còn nghe đồn thư viện đang luyện nhưng mà số lượng ít lắm”.

Ngô Bình: “Nó do ta luyện ra, bây giờ huynh có thể uống rồi tìm chỗ nào đó đột phá đi, chúng ta đợi huynh quay về”.

Chung Kỳ Lân vui mừng, ôm quyền nói với anh: “Được! Mong mọi người chờ ta một láU”

Sau khi, Chung Kỳ Lân rời khỏi quán, mọi người đều trợn tròn mắt nghĩ thần, anh có thể luyện dược sao?

Lúc này Ngô Bình hỏi Ngô Dụng: “Ngô huynh nấm chắc bao nhiêu phần trăm về việc thăng cấp lên Hiền Vương Cảnh?”

Ngô Dụng cười khổ: "Ta sợ không vượt qua hai mươi phần trăm, nên vẫn không dám thử. Ta đang nghĩ sẽ chuẩn bị thêm một khoảng thời gian nữa”.

Ngô Bình vứt cho hẳn ta một viên Hiền Vương đan, nói: “Hai mươi phần trăm đã rất giỏi rồi. Huynh uống viên thuốc này sẽ nhanh chóng đột phá thôi, ta bảo đảm tỉ lệ thăng chức sẽ đạt một trăm phần trăm”.

Ngô Dụng vừa nhận được viên thuốc đã biết nó không phải thứ bình thường, hẳn ta vui mừng nói cảm ơn rồi lập tức tìm nơi đột phá.

Không gian lại yên tĩnh một mảnh, Hồ Trùng Dương ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Lý huynh cũng luyện chế ra Hiền Vương Đan đó sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đan dược này do Thánh Hoàng bảo ta luyện chế, vừa hay ta còn cầm theo một viên nên đưa cho Ngô Dụng”.

Mọi người nhìn nhau, Ngô Bình tặc lưỡi nói: “Mọi người dùng bữa đi, món của quán này rất ngon đấy, tay nghề của đầu bếp cũng rất chuyên nghiệp..”

Mọi người cùng nhau ăn, nhưng giờ những món ngon cho vào miệng họ đã nhạt như nước ốc.

Hơn nửa giờ, Ngô Dụng về trước. Khí tức trên cơ thể của hần ta đã đạt đến cấp Vương, hẳn ta đã thành công thăng chức! 

Vài phút sau đó, Chung Kỳ Lân cũng về. Trên cơ thể hắn ta có Thánh Huy di chuyển, hắn ta cũng thành công thăng chức trở thành Thánh Nhân rồi!

Hai người đều cúi đầu, cảm ơn Ngô Bình:"Đa tạ Lý huynh!"

Ngô Bình cười nói: “Hai người có thể đột phá là tốt rồi, ta kính hai vị một ly”

Tiệc rượu đêm đó kết thúc, Ngô Bình càng vang danh hơn. Đồng thời, tin tức Ngô Bình đạt vị trí đứng đầu trong bảng lịch sử trong sáu cửa tại đường Chúa Tể cũng truyền ra khắp thiên hạ.

'Sau khi anh luyện chế ra một ít đan dược nữa, các cửa hàng ở Trung Thiên phố đều khai trương. Ngô Bình lập tức quay về nhà mới ở Nguyên Thủy Sơn. rong nhà chỉ có tỳ nữ và người hầu, mấy người vợ Lý Thuần Như đã quay về nhà mẹ đẻ của họ. Dù sao, họ còn có việc của riêng mình căn hoàn thành.

Anh nhớ đến lời nhắc của Nguyên Thủy Đạo Tôn về Thần Châu, và những truyền thừa của mấy Hoàng giả tại Thiên Nguyên. Anh bắt đầu chuẩn bị bỏ ra mấy ngày để đi dạo quanh chỗ này, xem thử có phát hiện ra truyền thừa của Hoàng giả không.

Anh sử dụng một đường Độn Quang, bay đến Thần Châu. Hành Kinh toàn là khung cảnh hoang dã, mặt đất đột nhiên xuất hiện một ánh sáng của bảo vật. Ngô Bình vừa nghĩ trong long, cơ thể đã dừng lại giữa không trung, bắt đầu quan sát bên dưới.

Anh mới vừa dừng lại, đột nhiên giữa không trung rơi xuống một tấm lưới lớn, một ánh sáng màu xanh. cũng âm thầm bay vút lên. Ánh sáng màu xanh đó trói Ngô Bình đứng yên tại chỗ, tấm lưỡi lớn cũng phủ lên cơ thể anh. Sau khi đó, một tia sát khí đánh úp lại.

Ngô Bình đen mặt, Bạch Hổ Tiên Kiếm xuất hiện trong tay. Ánh sáng kiếm vừa lóe, đã cắt tấm lưỡi rằn chắc kia thành nửa, đồng thời sử dụng Cửu Dương Hóa Cấm đánh bay ánh sáng màu xanh kia ra xa mấy thước.

Lúc này, hai đường sát khí kia bay đến. Cơ thể chưa đến, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh của. hai người này, họ đều là Đạo Cảnh Bát Trọng hoặc Cửu

Trọng, còn là cao thủ ám sát chuyên nghiệp.

Nhưng mà nếu nói đến chuyện này, Ngô Bình đã hấp thụ được toàn bộ thủ đoạn của Thích Khách Vương Tọa, cho nên cơ thể anh cũng lập tức mờ ảo đi. Ngay sau đó, cơ thể anh lập tức phục chế ra sáu Ngô Bình khác và cùng nhau vung kiếm. 

Mỗi một Ngô Bình đều đánh úp đến, khiến cho hai thích khách kia phải lui lại.

“Phập!”

Một người trong đó sợ hãi đến trắng bệch mặt, vội vàng muốn sử dụng bùa hộ mệnh Lục, nhưng đầu đã bị chém xuống, ngay cả Đạo Thần của tên đó cũng bị chém khúc, cả thể xác và linh hồn đều bị diệt!

Một tên thích khách khác, cũng bị trúng một kiếm trên ngực. Sức mạnh cũng yếu đi, thêm vào đó hắn ta còn bị trúng kịch độc, đó chính là thủ đoạn trong Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Tên đó phun ra một ngụm máu màu xanh, rồi lập tức rớt xuống đất, bị Ngô Bình dẫm. lên mặt đất.

Anh nhìn chăm chú vào người này, rồi đè giọng hỏi: “Ai cử ngươi đến giết ta?”

Thích khách không ngờ thực lực của Ngô Bình lại mạnh đến thế, hân ta biết bản thân không nói thì đối phương cũng có cách cướp hồn của mình, nên lập tức tiu nghỉu nói: “Ta nói, ngươi có thể cho ta chết dễ chịu được không?”

“Có thể”. Ngô Bình trả lời.

Thích khách cần răng rồi nói: "Tổng quản của Thiên gia thuê bọn ta giết ngươi”. 

“Các ngươi thuộc tổ chức thích khách nào?”

“Bọn ta là thích khách của Vĩnh Dạ, lấy tiền làm việc".

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình luận

Truyện đang đọc