THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình nhân đó ra tay luôn, găng tay Oanh Thiên phát huy tác dụng, một chưởng đã đánh bay một hộ vệ. Sau đó, thi triển ba hợp nhất, Tương thân áo, Tương thần áo, Tương huyền áo, đánh bay hộ vệ thứ hai bằng một chưởng.

Hai hộ vệ còn lại tấn công từ hai phía, Ngô Bình đấu với họ bảy, tám chiêu rồi lại thi triển tứ Tương hợp nhất, gọp bón loại thần thông lại rồi phát huy u lực ngất trời, sau đó đã đánh bay ngay một hộ vệ. Đây chính là tài năng của cảnh giới Vạn Tương, có thể hợp nhiều Tương lại thành một.

Uy lực của các tổ hợp này có uy lực rất lớn, luôn sinh ra hiệu quả bất ngờ.

Cuối cùng chỉ còn một hộ vệ nên chỉ vài chiêu sau là gục.

Đông Phương Anh Minh ở phía xa thấy thế thì kinh ngạc lẩm bẩm: “Mạnh quái! Đánh bại các hộ vệ như trò chơi luôn”.

Lúc này, cửa của tiên điện Thái Ất chầm chậm mở ra, Ngô Bình bước vào.

Anh cảm thấy bên trong chứa đầy khí tức hỗn độn, so ra còn tinh thuần hơn khí tức của Thiên Thi hỗn độn.

Mặt đất rất băng phẳng, không đi bao xa đã nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đang đứng một chỗ, khí tức hỗn độn vận chuyển quanh người này, đôi mắt phun ra lửa màu vàng, từng hơi thở đều khiến không gian biến đổi.

Ngô Bình híp mắt lại, không biết đây là ai, lẽ nào cũng là người từ bên ngoài vào?

Anh quan sát một lát thì thấy thực lực của người này cực mạnh, nhưng khí tức trên người rất yên bình, hình như đang ở trạng thái say ngủ.

Anh thoáng do dự rồi đi tới, khi còn cách người đó năm bước thì người đàn ông chợ quay lại, sau đó giơ tay túm lấy tay Ngô Bình. Ngay sau đó, Ngô Bình cảm giác như người này đã túm vào tay mình nãy giờ, khiến anh không thể né được. Lực tay của người này rất mạnh, như thể sức mạnh của đất trời đều tập trung ở đây, khiến anh tắt luôn ý định phản kháng.

Người đàn ông quay lại rồi quan sát Ngô Bình bằng đôi mắt rực lửa, sau đó thờ ơ nói: “Tư chất của cậu rất được, miễn cưỡng có thể tiếp nhận được truyền thừa của ta”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối là ai?”

Người đàn ông cười đáp: “Ta là hoá thân của Thái Ất Đạo Tôn, ở lại đây để tìm một người truyền thừa thay ta trông coi

Ngô Bình thấy hơi khó hiểu: “Đạo Tôn, tu vi của ông rất cao thâm, vậy cần gì người khác bảo vệ Tiên Giới giúp mình?”

Người đàn ông: “Bản tôn của ta bị nhốt ở Hỗn Độn Giới, mà Tiên Giới này là cội nguồn sức mạnh của ta nên cần có người bảo vệ”.

Ngô Bình không khỏi nghĩ tới ý chí vũ trụ mà mình từng gặp trước kia, thậm chí còn nhờ anh đối phó với giặc xâm nhập hộ, lẽ nào Thái Ất Đạo Tôn cũng có yêu cầu như vậy?

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đạo Tôn, lẽ nào có một sự tồn tại mạnh mẽ nào đó đang huỷ hoại thế giới linh đài của ông à?”

Người đàn ông: “Ừm, căn bản của tu sĩ Đạo cảnh năm ở linh đài. Có nhiều tu sĩ đã ăn nuốt linh đài của người khác để tăng thực lực cho mình. Cách làm này có rất nhiều loại, nếu không có người bảo vệ thì rất dễ bị mất. Một khi ta mất linh đài thì sẽ trở thành nước không nguồn, cây không rễ”.

Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi”.

Tia sáng trong mắt Thái Ất Đạo Tôn chợt bay ra rồi chui vào mắt Ngô Bình. Kinh nghiệm tu hành cả đời, các công pháp mạnh mẽ, các thân thông vô địch, trí tuệ vô thượng cùng ký ức trong thức hải của ông ấy đều truyền cho Ngô Bình qua ánh mả.

Nhận được truyền thừa xong, Ngô Bình nhìn thẳng rồi ngẩn ra tại chỗ, mãi sau không cử động.

Bình luận

Truyện đang đọc