THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Đại Hưng đau đớn hét lên một tiếng, sắc mặt lại trở nên bình thường, cái cảm giác đau thắt ngực cũng biến mất.

Hai phút sau, ông ấy đứng lên, kinh ngạc nói: “Không sao, Tiểu Bình, sao con làm được?”

Ngô Bình khẽ thở phào đáp: “Bố, bố đừng uống rượu nữa. Ban nấy, bố là bị nhồi máu cơ tim, làm con sợ muốn chết”.

Ngô Đại Hưng läp bắp hoảng sợ: “Bố bị nhồi máu cơ tim á”

Ngô Bình gật đầu: “Nhưng không sao, uống thuốc là được”.

Lúc này, trong đầu của cậu chợt xuất hiện vô số cách điều trị. Tuy Ngô Bình cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng trước mắt chữa bệnh cho bố quan trọng hơn nên tạm thời cũng không nghĩ nhiều.

Cậu chạy suốt đêm đến tiệm thuốc mua thuốc về nấu, mãi đến khi Ngô Đại Hưng uống xong Ngô Bình mới yên tâm.

Tri thức về y học xuất hiện lúc đó cũng khiến Ngô Bình càng hiểu hơn về cơ thể con người, điều này đã giúp cho sự tu luyện của cậu rất nhiều. Đêm đó, trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện pháp môn Luyện Khí.

Luyện Khí chia làm mười tầng, nhưng sau mười tầng còn có hai cảnh giới che giấu là Luyện Khí tầng mười một và Luyện Khí tầng mười hai!

€ó điều, lúc trước Ngô Bình chưa tu luyện cảnh giới Tôi Thể đã trực tiếp luyện ra chân khí. Điều này khiến cậu vô cùng khó hiểu. Theo nhận thức từ bé đến lớn, Ngô Bình biết không đặt vững nền móng thì mai sau chắc chẳn sẽ xảy ra vấn đề.

Thế nên, sau khi suy nghĩ một hồi, cậu quyết định bắt đầu tu luyện lại từ cảnh giới Tôi Thể.

Trong đầu Ngô Bình, cảnh giới Tôi Thể có mười tầng lần lượt là luyện da, luyện cơ, luyện máu, luyện xương, luyện tủy, luyện khiếu, tiểu luyện hình, đại luyện hình, nhật nguyệt song luyện, thiên địa tinh luyện.

Đêm đó, cậu cứ theo thứ tự luyện da, luyện cơ, luyện máu, luyện xương. Lễ ra khi tu luyện những tầng ấy thì cần phải có thảo dược riêng, nhưng mỗi khi Ngô Bình tu luyện tới giai đoạn nào thì trong cơ thể sẽ tự động xuất hiện một sức mạnh thần bí giúp cậu nhanh chóng đạt tới cực hạn.

Ngày hôm sau, Ngô Bình vừa dậy đã cảm thấy mình cao. lên. Vì thế, cậu chạy đến chỗ bình thường hay đo chiều cao đo. Trước đó, Ngô Bình cao khoảng 1m74, giờ lại được 1m78, đi giày vào là được 1m8.

Ngô Bình vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Dù sao, cậu mới mười bảy tuổi, vẫn còn đang trong độ tuổi cao lên.

Sau khi ăn sáng xong, Ngô Bình vui vẻ đến trường. Vừa vào cổng trường, cậu kinh ngạc phát hiện một dải băng rôn màu đỏ treo ở cổng, bên trên ghi: Chúc mừng học sinh Ngô Bình của trường đạt được thành tích đứng đầu toàn thành phố trong lần thi lần này!

Ngô Bình nhìn băng rôn mà có chút ngây người, trường học cũng khoa trương quá rồi!

Bấy giờ, cậu cảm thấy sau lưng có người, quay đầu lại thì thấy là Giang Nhu và một nữ sinh khác.

“Chúc mừng!”, Giang Nhu nhàn nhạt nói.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Cảm ơn”.

Lúc này, một chiếc xe thương vụ dừng lại trước cổng trường. Hàn Băng Nghiên đeo cặp sách bước xuống rồi vẫy. tay với Ngô Bình: “Ngô Bình!”

Ngô Bình gật đầu: “Chào buổi sáng, Băng Nghiên”.

Hàn Băng Nghiên ngó băng rôn, bụm miệng hô nhỏ: “Oa! Đứng đầu toàn thành phố, giỏi ghê luôn!”

Giang Nhu khế cười nói: “Đi nhanh lên, không thì sẽ bị vây xem đớ”.

Hàn Băng Nghiên thấy dáng vẻ thờ ơ của Giang Như thì hơi khó chịu hỏi: “Giang Nhu, lần này cậu thi thế nào?”

Giang Nhu nhàn nhạt đáp: “Cũng được, 634 điểm. Tôi khác các cậu, với tôi thì thành tích tốt cũng được mà không tốt cũng chẳng sao”.

Hàn Băng Nghiên bĩu môi: “Đúng vậy, có một số người vẫn luôn nói mình khác với người ta nên đương nhiên không cần học tập rồi”.

Giang Nhu cũng không tính toán với cô ta, cười nhạt rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hàn Băng Nghiên kéo lấy cánh tay Ngô Bình cười nói: “Ngô Bình, cậu giỏi như vậy, sau này phải dạy tớ đó. Tớ không làm nổi đứng đầu toàn thành phố, nhưng chắc đứng nhất lớp cũng được mà nhỉ?”

Bình luận

Truyện đang đọc