THẦN Y TRỞ LẠI

Mọi người bàn bạc một chút rồi thi triển độn thuật, rời khỏi đỉnh Thần Nông.

Còn chưa tới con đường ánh vàng, hai bóng người đột nhiên cản họ lại, mấy người Lãnh Thanh Huy lơ lửng giữa không trung, nhìn hai kẻ cản đường, mặt mũi trắng bệch.

“Các người có thể đi, tên này ở lại!", người nói chuyện mặc áo khoác da thú màu vàng, bên hông đeo. thanh loan đao, mũ cũng làm bằng da thú màu vàng. Cơ thể người này cao lớn, đồng tử màu tím, mày rậm hơi nhướng, mặt đầy râu.

Lãnh Thanh Huy nói: “Cậu Cự, chúng tôi là đệ tử của 'Thái Hoàng giáo...”

“Câm mồm! Còn dám nói thêm một chữ thì cậu cũng ở lại!, cậu Cự kia không hề nể mặt Lãnh Thanh Huy.

Lãnh Thanh Huy không dám hó hé gì thế, sắc mặt khó coi, lui ra sau một khoảng.

Ngô Bình biết mấy kẻ này đến vì mình, cậu nói với Tử Hi: “Mọi người qua bên kia đỉnh núi chờ tôi!”

Cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi đang có hai người đứng, đúng là người áo xanh và người áo vàng mà cậu đã gặp trên đỉnh Thần Nông.

Tử Hi nói: “Cậu Ngô, người nó là cậu chủ nhà vương tộc họ Cự”. 

Ngô Bình từng nghe nói trên thế gia vạn năm vào đại giáo còn có thể lực mạnh mẽ hơn, được gọi là vương tộc. Chữ Vương này không phải là chỉ người được sắc. phong hay hoàng thất Đại Hạ mà là cường giả tối cao ở một lĩnh vực.

Tình hình chỉ tiết thì Ngô Bình không rõ nhưng cậu biết hễ ai có được ngôi vương thì đều là cường giả đứng. đầu.

Một khi gia nào đó có được ngôi vương thì sẽ trở thành vương tộc. Hiển nhiên nhà họ Cự đã thăng cấp thành vương tộc nên người của Thái Hoàng giáo mới kiêng dè thế kia.

Ngô Bình nói: “Yên tâm đi, tôi không sao!” Nhóm Tử Hi chỉ có thể đi tới bên ngọn núi kia, người

áo vàng và áo xanh không để ý tới họ, trong đó, người áo vàng thản nhiên ni biết họ sẽ ra tay mà!”

Người áo xanh: “Để xem cậu ta đối phó thế nào!”

Ngô Bình nhìn sang mặt đầy đầy râu: “Anh bảo tôi ở lại là vì có gì chỉ giáo à?”

Mặt đầy râu rút một con chuột lông vàng từ trong ngực ra: “Đây là chuột thuốc, nó nói cho tôi biết trên người cậu có mùi nhiều loại dược liệu. Điều này chứng minh cậu hái không ít dược liệu trên đỉnh Thần Nông. Bây giờ giao hết ra đây rồi cút!”

Ngô Bình nhìn gã: “Tôi hái không ít dược liệu nhưng sao tôi phải đưa cho anh?”

Mặt đầy râu cười to: “Thú vị! Tôi vốn định cho cậu sống, cậu đã muốn chết thì đừng trách tôi!”

'Tay gã cầm đao, không khí chung quanh đọng lại, bầu trời tối sâm, mặt đất dưới chân xuất hiện ảo ảnh núi thây biển máu.

Lãnh Thanh Huy biến sắc: “Không ổn, đây là đao kỹ vương tộc - Thi Sơn Trảm!”

Vẻ mặt người áo xanh phức tạp: “Nghe nói công pháp vương tộc có sinh mệnh, sẽ không ngừng phát triển. Công pháp thi triển ra, lần sau mạnh hơn lần trước, xem ra lời này không sai”.

Người áo vàng: “Trong tay Cự Trần Sa là vương binhl”

Tử Hi siết chặt tay: “Cậu Ngô, cố lên!”

Ngô Bình cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên, cậu cảm nhận được đao thế của đối phương vô cùng khủng bố, đao này như kết nối quá khứ, hiện tại và tương lai, làm cho cậu cảm thấy nguy cơ dữ dội.

“Thi Sơn Trảm!” Cự Trần Sa mặt đầy râu vung đao trong tay, núi thây chấn động, biển máu quay cuồng, một tia đao mang long trời lở đất chém tới. 

Kiếm Thất Tinh Long Uyên vung nhẹ, sức mạnh ba mũi tên trong người cậu tràn vào kiếm, một đống kiếm quang tách ra trời đất, đánh nát đao mang.

“Âm”

Một tiếng vang lớn, núi thây biển máu không còn, khí lưu trong không trung nổ mạnh tạo thành một lỗ đen.

Bình luận

Truyện đang đọc