THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2283

Khi anh về tới căn nhà trên phố Lệ Thuỷ, Chu Thanh Nghiên đã đi ngủ rồi. Ngô Bình không gọi cô dậy mà sang một phòng khác ngồi thiền.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đi mua đồ ăn sáng rồi gọi Chu Thanh Nghiên dậy ăn. Lúc ăn sáng, anh nói: “Thanh Nghiên, lát nữa anh sẽ tới nhà anh Ba Từ Quý Phi để chúc thọ, em cũng đi cùng nhé?”

Chu Thanh Nghiên cũng quen biết Từ Quý Phi nên gật đầu, cười đáp: “Được, có điều, em nên tặng quà gì bây giờ?”

Ngô Bình: “Không cần cầu kỳ như vậy, hai chúng ta tặng chung một món quà là được rồi”.

Ăn sáng xong, Ngô Bình lái chiếc xe của Chu Thanh Nghiên tới nhà họ Từ chúc thọ.

Xe vừa tới thì đằng trước nhà họ Từ đã đỗ đầy xe, không còn chỗ đỗ xe nữa. Chu Thanh Nghiên định bảo Ngô Bình xuống xe trước để cô đi tìm chỗ đỗ xe.

Ngô Bình cười đáp: “Không cần đâu, bên đó có một cái bục, anh đỗ xe lên đó là được”.

Chu Thanh Nghiên nghe lời Ngô Bình xuống xe trước. Cô liếc nhìn cái bục mà Ngô Bình nói, nó cao hơn mặt đất khoảng nửa mét, vốn dĩ ban đầu để đặt máy biến áp. Sau này cái máy biến áp bị hỏng nên để lại cái bục không, vừa đẹp để đỗ một chiếc ô tô.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Xe của em nặng hai tấn, anh có vác nổi không đấy?”

Ngô Bình liếc trái liếc phải, thấy không có ai chú ý liền thò tay qua gầm xe. Chiếc xe bay lên, sau đó nhẹ nhàng hạ cánh trên bục thẳng tắp, không vặn vẹo một ly.

Chu Thanh Nghiên vỗ tay hoan hô: “Quá đỉnh!”

Ngô Bình cười đáp: “Chúng ta vào trong đi, buổi tiệc hôm nay chắc sẽ náo nhiệt lắm đây”.

Ở trước cửa nhà, Từ Quý Phi và cháu trai Từ Khắc Mẫn đang đứng tiếp khách. Nhìn thấy Ngô Bình, Từ Quý Phi nhanh chóng rảo bước tới đón anh. Ông ấy cười nói: “Em trai, cuối cùng chú cũng tới rồi!”

Ngô Bình cười đáp: “Anh Ba, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói. Giờ em vào chào ông cụ nhà anh đã”.

Từ Quý Phi gật đầu: “Được”.

Từ Quý Phi đi trước dẫn Ngô Bình vào thẳng trong phòng khách. Ông cụ Từ ngồi ở giữa phòng khách nhận lời chúc từ khách khứa.

Bố Từ Quý Phi đương nhiên vẫn còn nhớ Ngô Bình bởi trước đây từng được anh cứu mạng. Ông cụ nắm chặt lấy tay anh, cười nói: “Ngô Bình, cháu đến được thế này tốt quá!”

Ngô Bình cười đáp: “Bác Từ, cháu cũng không có món quà quý giá nào, chỉ có đan dược cháu tự luyện này, mong bác nhận lấy”.

Ông cụ Từ nhận lấy hộp đan dược rồi mở ra xem, bên trong có ba viên đan, mùi thơm bay vào mũi. Ông ấy cười nói: “Tiểu Ngô, đây là đan dược gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đây là đan Sinh Mệnh, uống vào có thể sống lâu trăm tuổi, cũng sẽ giúp con người trẻ ra”.

“Ha ha, đúng là có tài bốc phét không chớp mắt!”, đột nhiên một giọng nữ vang lên châm chọc.

Ngô Bình quay đầu sang thì nhìn thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi vẻ mặt giễu cợt, rõ ràng là đang nói đểu anh.

Chu Thanh Nghiên biết viên đan dược này rất quý giá, cô cau mày lại, nói: “Người thiếu hiểu biết còn đáng sợ hơn cả người khoác lác”.

Cô gái kia nghe Chu Thanh Nghiên đả kích mình lập tức nhướn mày lên, hỏi: “Cô nói tôi thiếu hiểu biết?”

Chu Thanh Nghiên: “Lẽ nào không đúng? Đối với việc mình không hiểu rõ mà lại buông lời bình luận vô căn cứ không phải thiếu hiểu biết thì là gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc