THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 942

Lúc này, Mã Tuấn Kiệt quả thực đã xuất hiện ở đại sảnh. Gã không đến một mình mà đằng sau còn có một người nữa. Người đàn ông này dáng đi hơi gù, bước đi rất nhỏ, đôi mắt sắc sảo và tinh anh. Người này là một cao thủ!

Mã Tuấn Kiệt đi tới chỗ quầy lễ tân, cười hỏi: “Tôi tới tìm phòng của cô Bạch Băng, cô có thể giúp tôi gọi điện thông báo một tiếng không?”

Cô lễ tân cười đáp: “Vâng thưa tiên sinh, xin đợi một lát”.

Trong lúc cô lễ tân nhấc máy lên gọi, Mã Tuấn Kiệt hỏi: “Xin hỏi, cô Bạch Băng thuê một mình một phòng phải không?”

Cô lễ tân gật đầu: “Vâng thưa anh, cô ấy thuê một mình. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp nên ấn tượng của tôi rất sâu sắc”.

Mã Tuấn Kiệt mỉm cười đáp: “Cô ấy là bạn gái tôi nên đẹp là đúng rồi”.

Cô lễ tân gọi điện lên phòng, Bạch Băng đã ở đó chờ sẵn. Cô cầm lấy điện thoại, nói cô lễ tân cho Mã Tuấn Kiệt lên phòng. Sau đó, cô lễ tân cầm theo thẻ phòng, đích thân dẫn Mã Tuấn Kiệt và cao thủ đi cùng gã lên phòng.

Khi đến trước cửa phòng, Mã Tuấn Kiệt chỉnh lại tóc tai, sau đó ấn chuông cửa.

Bạch Băng mở cửa phòng, mặt lạnh tanh hỏi: “Anh đến làm gì?”

Đã rất lâu không gặp, giờ nhìn thấy Bạch Băng, Mã Tuấn Kiệt không khỏi sững người vì sắc đẹp của cô. Gã nhìn cô không rời mắt, nói: “Băng, anh nhớ em”.

Bạch Băng né khỏi lối vào, Mã Tuấn Kiệt cười rồi đưa theo tay vệ sĩ vào phòng.

Bạch Băng thấy tay vệ sĩ cũng theo vào thì lạnh lùng hỏi: “Anh ta là ai?”

Mã Tuấn Kiệt cười đáp: “Là lái xe của anh, anh ấy khát nước nên muốn vào xin cốc nước”.

Bạch Băng cười lạnh, đóng cửa phòng lại.

Mã Tuấn Kiệt quay lại định nói gì đó nhưng nụ cười trên môi gã chợt tắt ngấm. Gã giận dữ hỏi: “Cậu là ai?”

Không biết từ lúc nào, Ngô Bình đã lù lù xuất hiện ở cửa. Anh cười đáp: “Mã Tuấn Kiệt, tôi đợi anh lâu rồi”.

Mã Tuấn Kiệt: “Đúng là chán sống rồi!”

Dứt lời, tay vệ sĩ đằng sau gã đi về phía Ngô Bình. Thế nhưng, khi còn cách Ngô Bình chừng năm bước thì tay vệ sĩ đột nhiên khựng lại.

Mã Tuấn Kiệt đứng đằng sau thấy tay vệ sĩ đứng lại thì giận dữ quát: “Anh làm gì vậy?”

Tay vệ sĩ không đáp, toàn thân anh ta đang run rẩy, mồ hôi túa ra như tắm, hai mắt mở trừng trừng nhìn Ngô Bình. Năm phút sau, anh ta mới run rẩy hỏi: “Cậu là đại tông sư sao?”

Ngô Bình điềm nhiên đáp: “Có mắt nhìn đấy, lên cảnh giới Thần bao lâu rồi?”

Đối phương nuốt nước bọt, đáp: “Thưa tông sư, đã ba năm rồi ạ”.

Ngô Bình đáp: “Thôi anh đi đi”.

Đối phương cúi đầu hành lễ: “Tạ ơn tông sư! Tôi tên là Tạ Cuồng. Nếu sau này tông sư có việc cần dùng đến tôi xin cứ gọi vào số điện thoại này”.

Nói rồi tay vệ sĩ đưa ra một tấm danh thiếp, dùng hai tay đặt trên bàn, sau đó cúi gập người, lui ra ngoài.

Mã Tuấn Kiệt sững sờ, gã run run hỏi: “Cậu là đại tông sư?”

Bình luận

Truyện đang đọc