THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1361

“Tên họ Ngô kia! Không ngờ đến chứ gì? Vào đây rồi, anh sẽ biến thành người bình thường!”, một gã cao to cười khẩy, người này cao gần hai mét, cơ bắp săn chắc.

Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Dựa vào các người mà đã muốn giế.t ch.ết tôi?”

Tay cao to kia hừ mạnh, vung con dao đầu quỷ, chém mạnh về phía Ngô Bình.

Anh lấy cái xẻng bên hông ra, đâm xiên về phía trước. Một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay phải của gã kia và dao đầu quỷ đều rơi xuống đất, máu chảy ròng ròng từ phần cánh tay bị gãy.

Gã ta gào lên thảm thiết, vội vã bịt vết thương. Ngô Bình lại lấy một cái xẻng khác, chém đứt đầu gã cao to. Máu tươi từ thân mình gã phun ra như mưa.

G.iết ch.ết gã rồi, anh nhặt con dao đầu quỷ lên, lạnh lùng bảo: “Sức mạnh ở nơi này đúng là có thể áp chế tu vi của tôi. Nhưng các người chớ quên, Ngô Bình này là đại tông sư võ học!”

Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, có ý lui bước.

Lúc này, Sử Văn Thánh đã xuất hiện phía trên hố. Ông ta lớn tiếng nói: “Ai giết được kẻ này, tôi sẽ thưởng mười tỷ!”

Người chết vì tiền. Câu nói kia vừa dứt, đã có hai tên cao to xông ra từ trong đám người. Họ cầm hai khẩu súng lớn và tấn công Ngô Bình từ hai bên trái, phải. Có thể nhìn ra họ đều rất lão luyện, kỹ thuật bắn súng điêu luyện, động tác rất dứt khoát.

Tuy Ngô Bình không thể vận chân khí và thần niệm, nhưng thể chất của anh đã vượt xa người thường. Súng vừa vung tới, anh bèn dùng sống dao cản lại. Khẩu súng lớn liền vượt khỏi tầm kiểm soát của người sử dụng, tuột tay rơi xuống.

Khẩu súng còn lại tấn công vào mặt anh. Ngô Bình nghiêng đầu, đột ngột áp sát, lưỡi dao kề vào báng súng rồi gọt về phía trước.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, mấy ngón tay của kẻ cầm súng thứ hai bị gọt đứt. Kẻ đó gào lên thảm thiết, bỏ súng rút lui.

Ngô Bình cười khẩy, vứt con dao đầu quỷ rồi nhặt khẩu súng lớn. Trong Thiên Địa Huyền Hoảng Quyết có một bộ pháp về bắn súng, tên là Thần Thương Lục Thức. Sáu thức bắn súng này vô cùng đơn giản, thích hợp để giết địch trên chiến trường!

Ngô Bình cầm súng trong tay, mũi súng như con rắn độc, có thể nã ra nhiều phát súng một lúc.

Pằng pằng!

Ngô Bình cất bước, vũ khí của những ngườI khác lập tức bị bắn bay, họ sợ hãi rồi lùi lại.

Thấy thế, Sử Thánh ở trên cao tức điên người rồi quát: “Một lũ vô dụng! Nếu nó không chết thì các người sẽ chết”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, gương mặt ai cũng có vẻ sợ hãi. Đối phó với Ngô Bình thì họ sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng nếu bỏ cuộc thì họ cũng chết là cái chắc, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Ngô Bình nói: “Tôi biết mọi người đều bị ép tấn công tôi, tôi không muốn giết các người đâu, giờ các người hãy rút đi, tôi sẽ lên giết Sử Thánh! Thấy sao?”

Mọi người nghe xong thì đều ngẩn ra, giết Sử Thánh ư?

Người cụt ngón tay tròn mắt nói: “Cậu có thể giết được Sử Thánh ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, còn ông ta mới ở cảnh giới Tiên Thiên, tôi giết ông ta dễ như ăn kẹo”.

Ai nấy đều có vẻ chấn động, nhiều năm qua, họ luôn bị Sử Thánh chèn ép nên muốn lật đổ ông ta lâu rồi. Nhưng thực lực của họ có hạn, Sử Thánh lại có hai vệ sĩ ở cảnh giới Nhân Tiên bảo vệ nên họ không địch lại nổi.


Chương 1362

Bây giờ, sự xuất hiện của Ngô Bình đã khiến họ nhìn thấy hi vọng.

Sử Thánh nghe thấy thế thì biến sắc mặt rồi lạnh giọng quát: “Đừng có nghe nó chém gió! Nó không phải tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên đâu, giết nó đi rồi tôi sẽ trọng thưởng cho các người”.

Ngô Bình bật cười nói: “Sử Thánh, nếu ông không sợ tôi thì sao không dám để tôi lên đó?”

Sử Thánh nói: “Ngô Bình, hôm nay mày chết chắc rồi, không ai cứu được mày đâu”.

Dứt lời, ông ta đi nhanh tới lối vào ở cầu thang, sau đó tung chưởng vào lan can, bậc thang bắt đầu rung lắc dữ dội, mọi người ở bên trên lắc lư, đứng không vững.

Sử Thánh lớn tiếng nói: “Giết nó đi! Không thì tôi sẽ cắt thang, đừng ai hòng lên trên được nữa”.

Ông ta còn chưa nói xong thì Ngô Bình đã bật người nhảy lên cao mấy mét, sau đó leo lên trên như con thằn lằn.

Sử Thánh trố mắt ra nhìn, sao anh có thể làm được? Thì ra hai cái bao tay của Ngô Bình có các cái gai rất nhỏ, nhờ đó mà anh có thể bám vào mặt tường rồi leo lên trên.

Loáng cái, Ngô Bình đã lên đến nơi. Vừa thoát khỏi cái hố đó một cái, chân lực và thần niệm của anh đã hồi phục hoàn toàn. Anh cười lạnh một tiếng rồi cầm súng bắn Sử Thánh.

“Bùi Khánh!”, Sử Thánh gào lên.

Một người mặc áo xám lập tức xuất hiện bên cạnh ông ta. Người này thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi, vóc dáng cao lớn, mặt mày bặm trợn, đôi mắt trố, mũi như củ tỏi, tai vừa to vừa bè, hơn nữa mặt còn đầy lông đen như người rừng.

Ngô Bình cất bước rồi quan sát người đó, sau đó nói: “Ông phải dùng thuốc để kìm chế tâm trạng điên cuồng đúng không?”

Bùi Khánh ngạc nhiên nói: “Cậu phát hiện ra ư? Thế cậu có biết tôi bị bệnh gì không?”

Ngô Bình: “Chứng cuồng dại! Vào đêm trăng tròn hàng tháng, ông ta gào thét với mặt trăng, sau đó không thể khống chế suy nghĩ điên cuồng trong nội tâm, chỉ có cách giết người uống máu mới có thể diệt trừ được suy nghĩ ấy”.

Bùi Khánh chấn động: “Đúng thế”.

Ngô Bình: “Tôi có thể chữa khỏi bệnh của ông. Giờ ông có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục làm tay sai cho Sử Thánh, sau đó bị tôi giết, hai là giết Sử Thánh rồi làm việc cho tôi”.

Bùi Khánh thoáng do dự rồi nhìn Sử Thánh, rồi lại nhìn Ngô Bình.

Sử Thánh hoảng sợ nói: “Bùi Khánh, đừng nghe nó xui dại, chỉ có thuốc của tôi mới chữa khỏi được bệnh cho anh thôi”.

Bùi Khánh thở dài một hơi: “Ông Thánh, tôi đã đi theo ông 20 năm, nhưng thuốc ông cho tôi hiệu quả ngày càng kém đi”.

Sau đó, ông ta hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, cậu chữa được bệnh của tôi thật chứ?”

Ngô Bình: “Được!”

Bùi Khánh chầm chậm quay người lại nhìn Sử Thánh, Sử Thánh tái mét mặt rồi lùi lại, nói: “Bùi Khánh, anh định tạo phản ư?”

Bùi Khánh nói: “Sử Thánh, tôi là một tu sĩ Nhân Tiên, nhiều năm qua tôi làm trâu làm ngựa cho ông. Nhưng ông có tài cán gì mà dám ra lệnh cho Võ Thần hả?”

Dứt lời, ông ta giơ tay bóp cổ Sử Thánh rồi nhấc bổng lên, mặt Sử Thánh tái nhợt, ông ta nói: “Bùi Khánh, anh nghe tôi nói đã…”

Rắc!

Bùi Khánh đã bẻ gãy cổ Sử Thánh, sau đó ném thi thể xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc