THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1950

Người đó: “Sợ nhỉ! Vậy mọi người mau ngừng mọi hành động với Vạn Lộ Khả đi”.

Nhưng hầu hết mọi người ở đây đều không biết Chân Quân lợi hại thế nào, lập tức có người nói: “Chân Quân thì làm sao? Chúng ta có thể thuê cao thủ mà”.

Ngô Bình: “Thứ cho tôi nói thẳng, chưa bàn đến việc chúng ta có thể thuê được một cao thủ giết chết Chân Quân hay không. Mà dù có tìm được thì cũng phải mất rất nhiều tiền, khéo mình không thuê nổi đâu”.

Có người hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Khéo còn nhiều hơn số tiền mà chúng ta lấy được của Vạn Trung Lương ngày xưa, ai chấp nhận được không?”

Mọi người lại im lặng, mãi sau mới có người nói: “Thế làm sao giờ? Kệ à?”

Ngô Bình: “Kệ sao được, nhưng tạm thời chúng ta chưa có kế sách hay. Tôi nghĩ cứ gác chuyện này sang một bên, rồi mọi người cùng nhau nghĩ cách”.

Anh nói tiếp: “Không giấu gì mọi người, giờ tôi cũng đang sợ lắm. Nhỡ Chân Quân kia bị chúng ta chọc giận rồi đến tận nơi xử lý thì chúng ta chết là cái chắc”.

Mọi người bắt đầu thấy sợ, không ai nói gì nữa.

Một lúc sau mới có người nói: “Anh Diêu nói đúng, chúng ta cũng kiếm đủ rồi, không cần phải liều mạng nữa. Tôi đồng ý với ý kiến của anh Diêu, tạm thời gác chuyện này sang một bên. Chân Quân ấy không thể ở cạnh mà bảo vệ Vạn Lộ Khả mãi được, chờ ông ta đi rồi thì chúng ta đối phó với cô ta sau cũng không muộn”.

Sau đó, người ấy nói tiếp: “Tôi có tin quan trọng muốn nói cho mọi người biết. Hắc Thiên Giáo có một loại thuốc kỳ lạ, uống xong có thể khiến người trẻ ra 20 tuổi, tuổi thọ tăng lên hơn 100 tuổi, mà không ôm đau bệnh tật. Giờ tôi không thể tiếp cận với giáo phái ấy được, ai liên lạc được với họ thì hỏi mua thử đi”.

Ngô Bình trả lời: “Anh nhắc đến Trường Sinh Tán à?”

Người đó có tên là Tạ Linh Sơn, cấp bậc cao hơn Diêu Thiên Thánh, là Thiên Sứ năm sao: “Đúng, anh Diêu cũng biết à?”

Ngô Bình: “Biết chứ, tôi mua một ít về dùng thử rồi, hiệu quả tốt lắm, nhưng giá chát vô cùng”.

Tạ Linh Sơn: “Hay quá! Anh Diêu, mọi người quen biết đã lâu, mua giúp tôi một ít với, anh không biết chứ thuốc này đang nổi lắm, ai cũng thi nhau lùng mua”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình phì cười: “Để tôi thử, nhưng chưa chắc đã mua được đâu nhé”.

Tạ Linh Sơn: “Cảm ơn trước”.

Ngô Bình ấn vào mục nhiệm vụ, tìm kiếm nội dung liên quan đến Trường Sinh Tán, quả nhiên đã nhìn thấy hơn chục nhiệm vụ liên quan đến loại thuốc này.

Các nhiệm vụ này đều là mua Trường Sinh Tán, địa vị của những người này chưa đủ để được Hắc Thiên Giáo coi trọng, hoặc giáo phái chưa có liên hệ gì với họ cả nên họ không thể mua được thuốc.

Trong khi đó, những người có tiền và quyền thì luôn muốn sống lâu và khoẻ mạnh, vì thế họ đã không tiếc công sức và tiền bạc để mua cho được loại thuốc này.

Ngô Bình chỉ xem qua thôi, đương nhiên anh sẽ không bán Trường Sinh Tán cho đám này. Loại thuốc này quý là bởi nó hiếm, ai có được đều không phải vì giàu, mà vì họ có giá trị với Hắc Thiên Giáo.

Nói đơn giản là những người phát nhiệm vụ này không đủ tư cách để sở hữu Trường Sinh Tán.

Ngô Bình lại kiểm tra các nhiệm vụ khác thì thấy cái gì cung có. Có người muốn thăng quan, có người muốn trả thù, có người muốn chuyển tài sản, có người muốn thoát tội, có người muốn chữa bệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc