THẦN Y TRỞ LẠI

Tiền Chu Trường Khang đi xong, Đường Tử Di tới hỏi: "Huyền Bình, bao lâu thì chúng ta luyện ra được một triệu viên?"  

 

Ngô Bình: "Bây giờ chủ yếu phải tạo ra con rối luyện đan, chuẩn bị hai nghìn con trước. Đồng thời, hiện nay anh cũng đã có thể khống chế năm trăm con rối tranh. Như vậy một ngày mình có thể luyện ra được năm mươi nghìn viên, khoảng hai mươi ngày sẽ luyện ra đủ một triệu viên".   

 

Đường Tử Di: "Thế cũng không chậm lắm. Hai mươi ngày kiếm được năm trăm tỷ tiền Đạo, cũng là một mối làm ăn sinh lời".   

 

Advertisement

Ngô Bình: "Ừm. Nhưng cũng sẽ không được lâu đâu, nếu bên Đại Thiên Tôn nắm chắc phần thắng thì chắc chắn sẽ diệt luôn sào huyệt tà ma".   

 

Đường Tử Di: "Đó là chuyện của họ. Bây giờ anh định làm chức thần tướng này như thế nào đây?"  

 

Ngô Bình: "Anh phải tìm hai người giúp đỡ".   

Advertisement

 

Đường Tử Di: "Ai ạ?"  

 

Ngô Bình: "Trước đây bọn họ từng là thần tướng của Địa Cầu, chuyên trị tà ma, Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi".   

 

Đường Tử Di: "Vâng, kinh nghiệm của bọn họ phong phú, đúng là có thể giúp được anh".  

 

Trước đó Ngô Bình đã cho người đi mời, không bao lâu sau Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi đã xuất hiện trong đại điện. Thời gian trôi nhanh, cậu nhóc năm xưa bây giờ đã là đại đế một phương.  

 

Kỷ Nhược Phi mỉm cười lên quỳ bái: "Tham kiến bệ hạ".   

 

Kim Huyền Bạch cũng định bái, anh vội đỡ hai người dậy, cười nói: "Nhược Phi, chú Kim, chúng ta từng ra sống vào chết với nhau, không cần phải câu nệ, mời ngồi".   

 

Kim Huyền Bạch cười nói: "Cậu là đại đế, không thể thiếu lễ nghi cần thiết được".   

 

Nói xong, ông ấy vẫn hành lễ cho đúng lễ nghĩa quân thần.  

 

Ngô Bình: "Chú Kim, Nhược Phi, khi xưa hai người đều là thần tướng, có kinh nghiệm phong phú khi tác chiến với tà ma. Bây giờ Tiên Đình bổ nhiệm cháu làm thần tướng Nam Vực, đảm nhiệm nhiệm vụ trấn áp tà ma. Thế nên cháu muốn mời hai người tới giúp".   

 

Kim Huyền Bạch: "Bệ hạ, luận về thực lực và địa vị thì tôi và Nhược Phi khó lòng đảm nhận được".   

 

Ngô Bình cười nói: "Chỉ cần hai người chịu đến, cháu sẽ thỉnh chỉ với Tiên Đình cho mỗi người một chức vị tiên đốc.Tu vi thì càng không phải là vấn đề, cháu có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của hai người".   

 

Kim Huyền Bạch và Kỷ Nhược Phi nhìn nhau, Kỷ Nhược Phi nói: "Anh đã mở lời, không có lý nào tôi lại từ chối. Nhưng chú Kim nói đúng, e rằng chúng tôi chỉ có thể giúp đỡ được anh một phần nào đó thôi. Chi bằng anh dùng những tài nguyên của mình cho người có giá trị cao hơn".   

 

Ngô Bình nói: "Chúng ta đã từng sống chết có nhau, đây là thử thách cũng như cơ hội đối với hai người. Thế nên đừng từ chối nữa, sau khi chuyện thành công, mọi người đều được lợi".   

 

Kim Huyền Bạch nhìn ra được thành ý của Ngô Bình, ông ấy bật cười: "Nếu cậu đã nói vậy thì được, tôi bằng lòng giúp cậu".   

Bình luận

Truyện đang đọc