THẦN Y TRỞ LẠI

Ngọc Hoàng đại đế: “Nhưng chuyện này vẫn bị cường giả Thần tộc phát hiện, thế nên Thần tộc đã hạ lời nguyền vô cùng độc ác lên ta. Vì để tránh né lời nguyền đó, ta đã ẩn thân nơi đây, tiện thể chỉ dạy cho thiên tài của Nhân tộc. Tiếc là đã điều năm như vậy mà chưa có một ai khiến ta hài lòng. Trái lại là cậu đó, nom cậu có vẻ khá được”.  

 

Ngô Bình: “Ngọc Hoàng tiền bối, liệu vãn bối có thể nhận được truyền thừa của ông không ạ?”  

 

Ngọc Hoàng đại đế: “Nhưng cậu có thể nhận được bao nhiêu thì phải phụ thuộc vào số mệnh của cậu”.  

 

Trong lòng Ngô Bình khẽ động: “Tiền bối, cảnh giới của ông chính là Thánh Hoàng ư?”  

Advertisement

 

Ngọc Hoàng đại đế: “Quả thật ta đúng là Thánh Hoàng”.  

 

Ngô Bình: “Vãn bối từng lấy được một bộ công pháp có tên là Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, tiền bối có biết nó không ạ?”  

Advertisement

 

Ngọc Hoàng đại đế cười đáp: “Đây là công pháp của Chân Hoàng, quả nhiên cậu là người may mắn. Thánh Hoàng bọn ta thực chất chính là những người thừa kế sức mạnh Chân Hoàng. Nếu cậu đã có truyền thừa của Chân Hoàng vậy thì tất nhiên cũng sẽ tiếp nhận được sức mạnh của ta”.  

 

Dứt lời, ông ta liền đặt một bàn tay lớn lên đỉnh đầu Ngô Bình, một luồng gió mát như sức mạnh tiến vào thân thể anh, dần dần lan tới khắp các tế bào bên trong.  

 

Ngô Bình cảm thấy vô cùng thoải mái, thư thái toàn thân.  

 

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, Ngọc Hoàng đại đế bỏ tay ra, cười nói: “Thể chất của cậu quả nhiên cũng được chế tạo riêng. Hay lắm”.  

 

Ngô Bình ngây ra: “Tiền bối, ông đã truyền truyền thừa cho vãn bối rồi ư?”  

 

Ngọc Hoàng đại đế cười nói: “Truyền thừa của ta nhuận vật vô thanh, đã được cậu hấp thu toàn bộ. Nhưng chỉ khi cậu đạt tới giai đoạn tu luyện tương ứng thì mới mở ra được truyền thừa của ta”.  

 

Ngô Bình còn muốn hỏi thêm gì đó, song Ngọc Hoàng đại đế đã vung tay lên: “Đi đi”.  

 

Anh cảm nhận được trời đất quay cuồng, đến lúc mở mắt ra thì đã quay về địa phương trước đó.  

 

Sau khi ngẩn người mấy giây tại chỗ, anh liền quay về nhà mình.  

 

Chu Ngọc Nhan đang luyện công, thấy anh về liền vội vàng ra coi, cất lời hỏi han: “Anh vừa tới điện Ngọc Hoàng rồi ư?”  

 

Ngô Bình: “Đi qua rồi”.  

 

Chu Ngọc Nhan: “Vậy cô thu hoạch được gì?”  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Không có cảm giác gì hết”.  

 

Anh không nói dối, lúc anh tiếp nhận truyền thừa quả thật không hề cảm nhận được gì cả.  

 

Chu Ngọc Nhan hơi lộ vẻ thất vọng, nói: “Nghe đồn những người nhận được truyền thừa sẽ cảm thấy thân thể rất đau đớn. Xem ra anh không nhận được truyền thừa gì rồi”.  

Bình luận

Truyện đang đọc