THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu này, ai tổ chức hội Đan Đạo này vậy?”  

 

Liễu Chí Mưu đáp: “Một nhóm môn phái luyện đan hợp sức với các thế lực cùng tổ chức, mục đích là kiểm soát thị trường đan dược và độc quyền kinh doanh”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngày xưa, khi là thầy luyện đan năm sao, ông cũng hợp tác với họ à?”  

Advertisement

 

Liễu Chí Mưu gật đầu: “Là thầy luyện đan, rất khó lòng không qua lại với họ. Ngày xưa, đan dược do tôi luyện chế hầu hết đều bán qua tay họ, tự tôi bán thì không nhiều. Sau này chắc chắn họ cũng sẽ tìm cậu”.  

 

Ngô Bình nói: “Bọn họ đã hình thành nhóm lợi ích, nếu không hợp tác với họ, e là khó sống”.  

Advertisement

 

Liễu Chí Mưu bảo: “Năm xưa quả thật tôi không thể đối chọi với họ. Nhưng cậu thì khác. Cậu có năng lực mạnh, lại là Đan Vương nhất phẩm, hoàn toàn có thể trấn áp nhóm người này. Khoan nói những cái khác, chỉ cần danh hiệu Đan Vương lộ ra, tất cả thế lực siêu cấp đều sẽ muốn lôi kéo cậu”.  

 

Ngô Bình bày tỏ: “Nếu có thể hợp tác vui vẻ thì không thành vấn đề. Nhưng nếu dám ức hiếp chúng ta thì không cần khách sáo với bọn họ làm gì”.  

 

Đang nói chuyện, trước mặt anh xuất hiện một quầy hàng có diện tích nhỏ. Chủ quầy bày ra một lượng lớn đan dược đã quá hạn, có một số kết cấu lỏng lẻo, một số viên thì có mùi lạ, một số viên đổi màu. Số đan dược quá hạn này đều được đặt trong lọ thuỷ tinh riêng.  

 

Kẻ đến người đi, song rất ít người nán lại xem. Đan dược quá hạn chẳng có giá trị gì đối với họ.  

 

Thế mà Ngô Bình lại đứng lại. Tuy số đan dược này đã quá hạn, nhưng vẫn còn lại một phần dược tính có ích. Có thể dùng những dược tính có ích này để luyện chế đan dược mới.  

 

Anh hỏi: “Ông chủ, số đan dược quá hạn này bán thế nào?”  

 

Chủ quầy là một tu sĩ trung niên. Ông ấy cười nói: “Anh cứ xem đi”.  

 

Ngô Bình xem qua, có hơn một nghìn viên đan dược quá hạn, chúng đến từ những thời kỳ khác nhau, có đan dược bình thường, cũng có đan dược cực kỳ quý giá.  

 

Anh nói: “Một triệu tiền Đạo một cân”.  

 

Bán theo cân ư? Ông chủ do dự: “Cộng tất cả số đan dược này lại, cũng không quá ba mươi cân”.  

 

Liễu Chí Mưu nói: “Ông chủ, cậu nhà tôi mua về làm phân bón, giá đề xuất này không hề thấp. Nếu ông chủ không đồng ý thì thôi vậy”.  

 

Chủ quầy biết rõ đan dược quá hạn này rất khó bán, bèn nghiến răng bảo: “Một triệu một cân, bán hết cho anh!”  

 

Cuối cùng, sau khi cân, tất cả đan dược cộng lại cũng chỉ hơn hai mươi tám cân. Ngô Bình trả hai mươi tám phẩy năm triệu tiền Đạo.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc