Ngô Bình cười mỉa, anh đứng lại giương cung rút dây, cây cung như trăng tròn, chiếc cung Long Xà toát ra sát quang bắn về phía chiến hạm.
Một người đàn ông đang ngồi ở ghế chỉ huy trên chiến hạm, hắn ta nhìn mảnh đất rộng lớn trước mặt, lạnh lùng nói: “Dám đoạt đất của Long Quốc, anh to gan thật đấy, kích hoạt hết tiên pháo nổ tung nơi này cho tôi”.
Thế nhưng hắn ta vừa phát mệnh lệnh đi, chiếc chiến hạm còn chưa kịp làm gì thì đã có một tia sát ý vụt tới.
Advertisement
Trận pháp phòng ngự của chiến hạm được kích hoạt, sát quang đó tấn công chiến hạm, màn sáng phòng hộ bị một mũi tên bắn nổ.
Người này đứng phắt dậy, hoảng hồn nói: “Thứ gì thế?”
Advertisement
Lúc này Ngô Bình kéo dây cung ra lần thứ hai.
“Chân!”
Lại thêm một mũi tên ánh sáng bắn về phía chiếc hạm đã mất đi màn sáng phòng hộ.
Mũi tên ánh sáng thứ hai đâm thủng chiến hạm, trận pháp trong chiến hạm lần lượt mất tác dụng, sau đó thì tách rời và phát nổ, các tu sĩ bên trên chạy tán loạn. Người đàn ông đang ngồi xổm hoảng hốt, mặt biến sắc, bay lên trời cao, nhìn về hướng Ngô Bình đang đứng với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngô Bình hộ tống Thành Hưng Long tiếp tục bay về trước, khí thế của anh bộc phát hết cỡ, uy áp đáng sợ khiến đạo quân cũng phải khiếp sợ, đương nhiên suốt dọc đường cũng không có ai dám sinh sự.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Thành Hưng Long đến gần kiếm cung Côn Luân thì từ từ hạ xuống. Ngô Bình dùng phép thần thông đào đi một diện tích đất lớn rồi lấp đầy một đầm lầy lớn đầy những trùng độc ở gần đó, biến nó thành một vùng đất màu mỡ có thể trồng trọt.
Thành Hưng Long nằm trong phần đất bị lõm xuống, kết hợp với nó một cách hoàn mỹ, thậm chí người dân trong thành còn không cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất. Sau đó, anh liên kết mạch đất với đất ở đây, giúp thành Hưng Long chính thức trở thành một bộ phận của Linh Xuyên.
Người dân trong thành đều cảm nhận thấy không khí ở đây trong lành hơn, linh khí cũng nhiều hơn nên thi nhau đổ ra đường quan sát.
“Trời, ngọn núi lớn quá, đây là đâu thế?”. Có người thốt lên.
Tiếp đó, thành Hưng Long ra thông báo, nói rõ tình hình cho người dân biết. Sau khi biết được mình đã chuyển đến Linh Xuyên, phần lớn mọi người đều thấy bình thường, dù gì thì sống ở đâu mà chả vậy? Chỉ cần Ngô Bình chịu bảo vệ họ thì sống ở đâu cũng được.
Hỏa Hoàng Nhi chạy ton ton qua, mỉm cười, nói: “Bố, đây là kiếm cung Côn Luân mà bố nói đấy sao? Con có thể tu luyện ở bên trong không?”
Trước đây Hỏa Hoàng Nhi tu luyện kiếm pháp, Ngô Bình không dám để cô bé toàn lực tu luyện, vì anh không có nhiều tài nguyên đến thế. Bây giờ tiền của rủng rỉnh, anh liền cười, nói: “Được, sau này con sẽ là đệ tử nòng cốt của kiếm cung Côn Luân”.
Hỏa Hoàng Nhi nghe nói được làm đệ tử nòng cốt thì hai mắt sáng lên: “Tốt quá rồi”.
Ngô Bình: “Hỏa Hoàng Nhi, bây giờ bố sẽ truyền kiếm pháp chân chính cho con, kiếm pháp này có tên là Thiên Cực Kiếm Kinh, con phải nghe cho kỹ nhé”.
Thiên phú của Hỏa Hoàng Nhi tốt đến bất ngờ, Ngô Bình chỉ nói một lần mà cô bé đã hiểu rồi, sau đó thì bắt đầu tu luyện, tu vi tăng nhanh như thổi.