THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 824

Đoạn đường trên cao tốc dài khoảng 270 kilomet, vậy mà Ngô Bình chưa tới một tiếng đã đi hết. Sau đó anh đi vào đường nhỏ, nửa tiếng nữa trôi qua là anh chỉ còn cách trấn Thanh Thạch mười mấy kilomet.

Có điều, tự nhiên trời đổ mưa xối cả nên đoạn đường phía trước bị sạt lở, không thể nào đi tiếp.

Nhưng Ngô Bình không có thời gian để đi đường vòng. Tay phải anh cầm móc kéo chiếc xe rồi dùng lực đột ngột, chiếc xe nặng hai tấn cứ thế bị anh nhấc lên. Đá và cát đằng sau bay mù mịt, còn anh thì đi băng băng qua khu vực sạt lở. Sau khi đến khu đất bằng, anh mới đặt chiếc xe xuống, tiếp tục lái xe như bay.

Nếu cảnh tượng này có người nhìn thấy chắc sẽ sợ vỡ mật! Cũng may ở xung quanh đây đường bị phong toả nên không có xe nào khác đi qua.

Đoạn đường phía sau cũng chẳng có xe nên anh có thể phóng với tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy chốc đã đến trấn Thanh Thạch.

Trấn Thanh Thạch là một thị trấn lớn, có khoảng hơn mười nghìn dân. Trên đường các cửa hàng mọc lên san sát. Giờ đã sắp mười hai giờ đêm mà trên đường phố vẫn còn sáng đèn.

Ngô Bình lái xe rồi đỗ lại ở một quán ăn đêm. Anh xuống xe, đưa cho ông chủ quán một điếu thuốc rồi cười nói: “Ông chủ, cho tôi vài món lên đây”.

Ông chủ quán nhận lấy điếu thuốc, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Ngô Bình chọn đại vài món, sau đó hỏi tiếp: “Ông chủ, nghe họ hàng tôi nói dạo này trong trấn mới bắt được một đại mỹ nhân, ông có nghe nói không?”

Khẩu âm của Ngô Bình nghe cũng na ná người ở đây nên ông chủ kia không nghi ngờ anh, cười đáp: “Cậu cũng biết sao? Không sai, lúc hơn tám giờ tối, ông trẻ đang đua xe trên đường nên yêu cầu chặn đường lại. Nhưng tự nhiên lại có một chiếc xe không biết điều đụng trúng ông trẻ. Ông trẻ liền cho người đập xe, một cô gái từ trên xe đi xuống, ôi xinh đẹp cứ như tiên vậy! Ông trẻ vừa nhìn thấy đã động lòng rồi nên bắt cô gái đó về. Còn tài xế thì bị đánh cho tàn phế, giờ đang ở bệnh viện”.

Ngô Bình đáp: “Ông trẻ số hên thật đấy. Tôi cũng muốn tới xem mỹ nhân, giờ họ đang ở đâu vậy?”

Ông chủ ngẩn người: “Cậu quen ông trẻ sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi là bạn ông trẻ, mang xe tới cho ông trẻ”, nói rồi anh chỉ chiếc xe bên ngoài.

Ông chủ kia liếc mắt nhìn rồi cười đáp: “Ông trẻ hiện giờ có lẽ đang ở quán rượu Hoàng Tân. Ông trẻ hay mời bạn bè đến đó ăn cơm. Cậu thử đến đó xem xem, nếu may mắn có thể gặp được”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Tôi nhớ quán rượu Hoàng Tân ở phía trước đúng không?”

Ông chủ: “Đi thẳng tới ngã tư phía trước rồi rẽ phải là đến”.

Ngô Bình lập tức đứng dậy, đặt hai trăm tệ xuống rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ông chủ, ông làm cho tôi mấy món đi nhé, lát tôi quay lại”.

Anh lên xe đi thêm hơn một cây số nữa là nhìn thấy một quán rượu trước cửa đỗ đầy xe, đèn điện sáng choang.

Ngô Bình dừng xe lại, đằng trước cửa có mấy thanh niên đang hút thuốc lá phì phèo và cười nói ồn ào. Thấy Ngô Bình đi tới, một tên nói: “Người anh em, hôm nay ông trẻ bao cả quán, đi quán khác đi”.

Ngô Bình tươi cười, đưa ra một điếu thuốc, nói: “Người anh em, nói giúp tôi một câu, tôi tới tìm ông trẻ có chút việc”.

Tên kia thấy thuốc lá Ngô Bình đưa là loại một trăm tệ một hộp thì nhận lấy rồi hỏi: “Tìm ông trẻ có việc sao?”

Ngô Bình: “Thứ ông trẻ cần, tôi đã tìm được rồi đây”.

Gã thanh niên gật đầu đáp: “Được, để tôi lên hỏi”.

Bình luận

Truyện đang đọc