THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1210

Đường Hi cười nói: “Hay lắm. Có điều, thức tiếp theo của tôi có tên là ‘Tứ Tượng Tuyệt Sát’, bốn con dao cùng xuất trận. Cậu phải cẩn thận!”

Dứt lời, bốn luồng sáng trắng đã bay ra. Chúng bay vòng quanh, rồi đánh thẳng vào Ngô Bình từ bốn hướng khác nhau.

Bốn luồng sáng trắng không phân trước sau, chém về phía Ngô Bình từ nhiều góc khó, còn không ngừng thay đổi hướng.

Ngô Bình không đổi sắc mặt. Thanh kiếm Hắc Long trong tay rung lên, lập tức có bốn đám mây kiếm xuất hiện và bảo vệ anh. Sau khi thành Nhân Tiên, kiếm pháp ba thức rưỡi của anh đã có đột phá. Mây kiếm cuộn trào, nghênh đón ánh sáng trắng.

Mấy tiếng “póc” vang lên, bốn con dao giấy đồng loạt nổ tung.

Ánh sáng kiếm thu về, Ngô Bình vẫn ôm kiếm đứng đó, kiếm ý mạnh mẽ lờ mờ toả ra khiến mọi người đều kinh hãi.

Đường Hi vỗ tay khen ngợi: “Kiếm pháp hay!”

“Đã nhường rồi”, Ngô Bình hạ mũi kiếm xuống, hành lễ theo phong cách kiếm sĩ.

Đường Hi đưa rương báu vật cho Ngô Bình bằng hai tay, đoạn nói: “Cậu Ngô, bút Điểm Long này thuộc về cậu”.

Ngô Bình nhận rương rồi giao cho Đường Băng Vân bảo quản.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Quân đang rất tệ, vì bản thân chẳng tiếp nổi một cao còn Ngô Bình lại tiếp được ba chiêu. Trình độ của hai người đã phân rõ cao thấp!

Lúc này, lại có một người bước ra.

Đây là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ bó sát màu đen và đi giày đế mềm. Tay trái ôm rương gỗ, tay phải cầm trường kiếm. Trên mũi kiếm có kiếm khí dài nửa mét đang không ngừng nuốt nhả, kinh khủng vô cùng.

Đường An giới thiệu: “Thưa các vị, đây là trưởng lão Đường Hồng Y, cao thủ kiếm đạo số một Đường Môn! Mười ba năm trước, vua kiếm Chishima Akiru của Đông Doanh đã dẫn theo ba đại đệ tử đến khiêu chiến tu sĩ kiếm đạo của Viêm Long, thắng bảy trần liên tiếp, kiêu ngạo vô cùng”.

“Khi ấy trưởng lão đang xử lý công việc ở nước ngoài,vừa hay tin liền trở về ngay trong đêm, tìm được Chishima Akiru lúc sáng sớm. Cả hai đã đại chiến ba trăm hiệu. Cuối cùng, trưởng lão đã chém đứt nửa ngón tay của Chishima Akiru. Đối phương hoảng sợ bỏ chạy, sau này không dám đặt chân đến nước ta nữa”.

Đường Hồng Y ôm quyền chào mọi người: “Một tay, một kiếm, hai chân đứng im, tôi chỉ dùng một chiêu thức để bảo vệ rương. Mọi người tuỳ ý tấn công, ai có thể làm tôi di chuyển một bước hoặc hai chân rời mặt đất, rương sẽ thuộc về người đó”.

Bị Ngô Bình liên tục lấn át, Âu Dương Kim Tôn không ngồi yên được nữa, bèn đứng ra đầu tiên: “Trưởng lão Đường, Âu Dương Kim Tôn xin đánh bạo ứng chiến”.

Đường Hồng Y lại lắc đầu: “Cậu không được”. Dứt lời, ánh mắt của bà ấy hướng đến Ngô Bình với vẻ khích lệ.

Âu Dương Kim Tôn cảm thấy bị sỉ nhục, bèn cao giọng: “Trưởng lão Đường tuy sở hữu năng lực cao cương, nhưng tuyệt học của nhà Âu Dương chúng tôi cũng không phải hạng xoàng!”

Rồi gã rút bảo kiếm ra, đâm thẳng về phía Đường Hồng Y. Trong cú đâm này, kiếm thế biến hoá khôn lường, nhắm vào lưng của Đường Hồng Y.

Gã nghĩ, Đường Hồng Y không thể di chuyển chân thì sẽ không xoay người đỡ kiếm được. Nếu gã đâm vào lưng, bà ấy sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi phản đòn.

Nhưng Đường Hồng Y như có mắt sau lưng, trở tay vung kiếm. Kiếm uyển chuyển như rồng, bay nhanh như nhạn. Một luồng ánh sáng kiếm trắng loá đâm chuẩn xác vào giữa đôi lông mày Âu Dương Kim Tôn.

Bình luận

Truyện đang đọc