THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1252

Phía trước là một con vượn trắng cao hơn ba mét, lông trắng như tuyết, răng nanh dài mười mấy xen-ti-mét, đôi mắt loé lên ánh sáng đỏ như máu trong màn đêm, u ám tàn bạo!

Giao chiến với vượn trắng là rắn hổ mang chúa. Bề ngang con rắn to như thùng nước vậy, dài mười mấy mét, có vảy tím dày trên thân.

Lúc này, mãng xà đã quấn mấy vòng quanh vượn trắng. Con vượn trắng liên tục vùng vẫy, móng vuốt cắm v4o đầu mãng xà, không ngừng cấu xé.

Cuộc giao đấu của chúng đã đến hồi cuối. Đầu của rắn hổ mang chúa bị vượn trắng cắn nát và hút sạch tuỷ não.

Rắn hổ mang chúa tuy không còn tuỷ não nhưng vẫn quấn chặt theo bản năng. Mắt của vượn trắng từ từ lồi ra, nó không thở nổi nữa, xương và nội tạng bị ép vụn, cuối cùng bị mãng xà siết chết.

Lam Thuỷ Nguyệt chờ hơn một giờ, sau khi chắc chắn vượn và rắn đều đã chết mới đánh bạo đến gần.

Bà ta thử sờ, thấy rắn đã chết thật, vượn cũng đã chết.

Bỗng nhiên, bà ta ngửi được mùi hương lạ. Dưới ánh trăng, Lam Thuỷ Nguyệt nhìn thấy một cái cây nhỏ mọc giữa khe đá, lấp lánh ánh sáng như sao. Cây mọc ra ba quả, chúng đều có màu trắng, mùi thơm toả ra từ chúng.

Đi đường núi suốt đêm, Lam Thuỷ Nguyệt đã đói meo, vừa thấy đồ ăn liền hái một quả để ăn ngay.

Vừa nuốt quả vào bụng, một luồng năng lượng thanh mát liền lưu chuyển trong cơ thể Lam Thuỷ Nguyệt, dễ chịu vô cùng. Cùng lúc ấy, bà ta cảm thấy sức lực của mình cũng tăng lên, mắt có thể nhìn rõ trong đêm.

Bà ta sống trong núi từ bé, biết cơ thể rắn hổ mang chúa rất quý, bèn dùng dao bổ củi lấy mật rắn. Kết quả là tìm mãi chẳng thấy mật rắn, mà lại tìm được một hạt châu to bằng quả nho, màu xanh đen, có mùi thơm.

Lam Thuỷ Nguyệt tưởng hạt châu ấy là mật rắn. Người dân nơi đây có thói quen ăn sống mật rắn, cho rằng làm vậy sẽ lấy được năng lượng từ rắn, sống lâu trăm tuổi.

Thế nên bà ta đã nuốt thẳng hạt châu ấy. Nuốt xong, bà ta lại cảm thấy có một nguồn năng lượng xuất hiện trong cơ thể mình, không có xung đột gì với năng lượng ban nãy.

Cuối cùng, bà ta mổ bụng vượn trắng, định xẻ mấy miếng thịt để đem về nhà nấu.

Nhưng không ngờ bà ta lại tìm được một hạt châu màu trắng trong cơ thể con vượn. Hạt châu này cũng có mùi thơm. Chẳng biết bà ta nghĩ thế nào mà lại nuốt nó vào.

Hạt châu vào bụng đã biến thành nguồn năng lượng thứ ba. Thế là trong người Lam Thuỷ Nguyệt đã có ba loại năng lượng kỳ lạ.

Nhờ ba loại năng lượng ấy, bà ta có thiên phú tu hành rất mạnh, chẳng mấy chốc đã trở thành thợ săn mạnh nhất trại. Sau đó, bà ta được Cổ vương nhận làm đệ tử và truyền dạy cổ thuật, thế nên trong cơ thể đã tu luyện ra năng lượng thứ ba – lực tiên cổ.

Từ đó, bà ta lại tu luyện ba loại công pháp, đều là kỳ công tà môn, uy lực rất mạnh, nhưng yêu cầu đối với người tu hành cũng rất cao.Nhờ ba loại năng lượng lúc trước, Lam Thuỷ Nguyệt tu luyện cái gì cũng nhanh. Do ba loại năng lượng không thể bị đồng hoá, cuối cùng tạo thành cục diện bây giờ.

Ngô Bình nghe kể xong, bèn cảm thán: “Vận may của phu nhân quả là khác thường. Hạt châu mà phu nhân tìm được năm xưa có lẽ là nội đan của rắn hổ mang chúa và vượn trắng. Dã thú có nội đan đã có thể gọi là yêu quái rồi. Loại quả mà phu nhân đã ăn, nếu tôi đoán không sai, có lẽ là ‘quả Thiên Tinh’ vô cùng quý hiếm. Ăn quả này, trong người sẽ sản sinh lực Thiên Tinh”.

Lam Thuỷ Nguyệt cũng thở dài: “Quả gì thì bây giờ cũng vô dụng. Để giữ mạng, tôi chỉ đành từ bỏ chúng”.

Ngô Bình hỏi: “Phu nhân có ăn cả ba quả không?”

Lam Thuỷ Nguyệt cười khổ: “Tôi mang hai quả còn lại về nhà, một quả thì cho chó nhà tôi ăn, quả còn lại thì hôm sau tôi ăn”.

Ngô Bình bó tay. Quả Thiên Tinh mà lại cho chó ăn ư?

Anh lắc đầu, hỏi tiếp: “Nếu được thì bây giờ tôi có thể giúp phu nhân loại trừ các năng lượng dư thừa. Hãy suy nghĩ thật kỹ. Tám loại năng lượng, phu nhân muốn giữ hai loại nào?”

Lam Thuỷ Nguyệt nghĩ ngợi: “Ba loại năng lượng đầu tiên không thể bị đồng hoá, hãy bỏ chúng trước đi. Năm loại còn lại, tôi chỉ muốn giữ lại loại cuối cùng tôi đã tu luyện và lực tiên cổ”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, hãy ngồi ngay ngắn và làm theo lời tôi nhé”.

Anh bảo Lam Thuỷ Nguyệt ngồi ngay ngắn lại, đoạn đặt tay trái lên lòng bàn tay bà ta: “Bây giờ hãy đẩy năng lượng của quả Thiên Tinh ra và truyền nó vào cơ thể tôi”.

Lam Thuỷ Nguyệt kinh ngạc nói: “Lực Thiên Tinh này vô cùng ghê gớm, tôi sợ nó sẽ làm tiên sinh bị thương”.

Ngô Bình cười đáp: “Yên tâm. Nếu tôi không có năng lực áp chế nó thì nào dám làm thế? Bắt đầu đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc