THẦN Y TRỞ LẠI

Tử Hi khẽ thở dài: “Đúng thế, mạo hiểm quá. Nơi này chỉ có thiên kiêu của các thế lực siêu cấp mới dám đi thử”.

Ngô Bình quan sát phù văn trên cửa, cảm thấy chữ trên đó có phần giống với ấn vàng nhỏ mà Lâm Kiếm Phong đưa cho mình, thế là tay trái cậu lấy ấn vàng nhỏ ra để so sánh.

Cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, chiếc ấn nhỏ vừa xuất hiện, phù văn trên cánh cổng bị nó thu hút, đều tụ lại một chỗ.

Ngô Bình chấn động, sau đó chậm rãi đặt chiếc ấn nhỏ lên trên cánh cổng, cánh cổng bị lõm xuống tạo thành một cái lỗ hình vuông, vừa đủ để chứa chiếc ấn vàng nhỏ.

Khi ấn vàng nhỏ hoàn toàn dung hợp với cánh cổng, cánh cổng vang lên một tiếng “âm”, sau đó mở ra.

Ngô Bình xoay người vẫy tay với Tử Hi, sau đó sải bước đi vào trong. 

Người đàn ông đồ trắng ngây người, ánh mắt lóe sáng, lao đến chỗ cánh cổng với tốc độ cực kỳ nhanh. 'Thế nhưng hắn vừa đến gần, thị vệ áo giáp vàng cùng vung đao lên.

“Keng!”

'Tiếng đao kiếm giao nhau vang lên, người đàn ông áo trắng bị văng ra xa mười mấy mét, chỉ thấy giữa kế †ay hắn chảy máu, cơ thể tê lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cổng đóng lại.

Hắn giậm mạnh chân xuống đất, nói: “Không thể xông vào, tiếc quá”.

Người đàn ông đồ đen lái xe nói: “Sư huynh, trên tay người này có một chiếc ấn vàng, có lẽ là chìa khóa của cánh cổng điện Nghệ Hoàng”.

Tử Hi: “Sư huynh đừng buồn phiền, cơ duyên thế này không phải là thứ người như chúng ta có thể gặp được”.

Người đàn ông đồ trắng siết chặt nắm đấm: “Nhưng anh không cam lòng, vừa rồi nếu có thể đột phá được

vòng thị vệ áo giáp vàng thì anh đã có thể vào điện Nghệ Hoàng với cậu ta rồi”.

Người đàn ông đồ đen nói: “Đi vào trong rồi chưa chắc là chuyện tốt. Người này không phải là người dễ đối phó, sư huynh chắc chắn có thể chiếm lợi từ cậu ta?”

Người đàn ông áo trắng hừ một tiếng: “Anh thấy cảnh giới của cậu ta rất bình thường, thực lực chắc chắn không. bằng anh”.

Sau khi cánh cổng đóng lại, Ngô Bình nhìn thấy một chùm sát quang màu vàng đang cuồn cuộn trong đại điện. Cậu vừa bước vào, sát quang vàng đó lao thẳng về phía cậu, sát khí kinh người khiến người ta nghẹt thở.

Ngô Bình lập tức biến mất khỏi đó, ngay sau đó cậu xuất hiện trên một bục cao ở giữa đại điện, trên bục cao có ba mũi tên, một xanh, một tím, một vàng, trên mỗi mũi tên đều khắc những phù văn khác nhau.

Cậu động lòng, vươn tay cầm lấy mũi tên xanh, tay vừa chạm vào mũi tên xanh, động tác và suy nghĩ của cậu đột nhiên trở nên chậm lại.

Cảm giác này rất kỳ lạ, giống với hiệu quả được sản sinh ra từ Thiên Tai Cốt Đao nhưng lại nghiêm trọng hơn.

Nhưng ngay khi cảm giác này nảy sinh, cậu đã kéo mình vào Huyền Thiên Mộng Cảnh, trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, cậu tăng cảm nhận của mình lên hàng ngàn lần để cân bằng cảm giác uể oải do mũi tên xanh mang lại.

Trong một phần trăm giây, giác quan của cậu trở lại bình thường, cậu dễ dàng nhặt được mũi tên xanh lên.

Cầm mũi tên màu xanh trong tay, trong đầu cậu hiện lên một dòng thông tin, thì ra mũi tên này tên là mũi tên chậm, khi nó bản ra, thời gian trong mắt kẻ địch sẽ trở nên cực kỳ chậm, chỉ một giây thôi nhưng kẻ địch lại nghĩ dường như đã trải qua hàng chục năm dài, thậm chí hàng trăm năm. Tác dụng này sẽ khiến kẻ thù phải trải qua giày vò, cuối cùng mất kiên nhẫn và lựa chọn cái chết.

Bình luận

Truyện đang đọc