THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2548

Ông Ngũ nọ biến sắc, gương mặt vốn đang tự tin ngay giây tiếp theo đã lộ vẻ hoảng hốt.

Trước đó, lúc ở đầu thôn, Ngô Bình chỉ tung ra ba cú đấm. Nhưng bây giờ anh đang tung ra hàng trăm cú đấm, cú nào cũng đánh thẳng vào người ông Ngũ.

Ông Ngũ đỡ được mười cú đấm đầu tiên, đến cú thứ mười một đã bắt đầu chật vật. Đến cú đấm thứ ba mươi, sự phòng thủ của ông Ngũ đã bị lực đấm phá vỡ, cả người không ngừng bay ngược ra sau, đập nát toàn bộ căn nhà ở phía sau.

Căn nhà sụp xuống, đá và gỗ cũng rơi xuống theo bụi đất mịt mù, chôn vùi ông Ngũ ở bên trong.

Ông lão chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Thì ra cậu cũng là võ tu!”

Ngô Bình hỏi: “Tôi có thể đưa người đi rồi chứ?”

Ông lão cười khẩy: “Cậu đả thương người của thôn Minh thì phải chết ở đây. Càng không được đưa người đi!”

Ngô Bình thở dài: “Tôi không muốn giết người. Là các ông ép tôi”.

Ông lão lãnh đạm nói: “Đúng là cậu rất mạnh. Nhưng vô ích thôi, cảnh giới cậu quá thấp”.

Rồi ông lão chậm rãi đứng thẳng dậy, một luồng ý chí võ đạo cực kỳ kinh khủng liền đánh tới.

Ngô Bình cau mày, kiếm hồn dao động, chống lại ý chí võ đạo của đối phương.

Áo quần tự lay động mà không cần gió, ông lão khẽ tung ra một chưởng. Ngực của Ngô Bình lập tức xuất hiện dấu chưởng màu đen. Anh gầm lên rồi văng ra trăm mét, lưng đập vỡ bức tường quanh sân.

Khi bị đánh lui, anh đã lấy hồ lô sát sinh ra. Ở khoảng không phía trên hồ lô, một gương mặt người đơn giản đã xuất hiện, quét mắt nhìn quanh rồi khoá chặt ông lão chỉ trong tích tắc.

Anh lạnh lùng nói: “Giết!”

Đồng thời, anh lấy toàn bộ phù bảo trong tay ra. Hồ lô nuốt chửng năm trăm tấm phù bảo rồi rung chuyển, sát quang lập tức bay về phía ông lão.

Ông lão là Võ Tiên Quân, sở hữu năng lực xuất chúng, nhưng khi bị hồ lô khoá chặt vẫn run rẩy, điên dại rống lên, khí tức toả ra toàn bộ.

Nhưng khí tức của ông lão vừa được giải phóng thì sát quang kia đã đến, phá vỡ mọi đòn phòng thủ rồi quấn quanh cổ ông lão.

Ngay lập tức, máu tươi phun ra điên cuồng, đầu của ông lão rơi xuống đất, một linh hồn sơ sinh bay ra nhưng đã bị hồ lô bắt giữ.

“To gan!”

Một chưởng từ bên cạnh đánh tới. Ngô Bình dùng hai chưởng để phản đòn, nhưng lại có cảm giác như bị một quả núi va vào vậy, liền văng ra hàng trăm mét!

Khi anh ngừng lại, cổ họng bỗng thấy ngọt, vừa há miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, bèn ngẩng đầu nhìn người ra đòn.

Đó là một người trung niên với khí tức rất khủng khiếp, có thế Đoạt Thiên. Khi trông thấy đối phương, Ngô Bình sửng sốt, là Đoạt Thiên Tiên Tôn!

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Cậu nhóc, lá gan cũng lớn lắm, dám đến thôn Minh của chúng tôi làm càn. Hôm nay, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”

Ngô Bình giơ tay ném bùa Âm Dương Truy Hồn ra, đồng thời dùng cả Giảo Hồn Tiễn. Anh cũng biến mất ngay tại chỗ để đi cứu Nhậm San San.

Nhậm San San bị giam trong nhà đá. Ngô Bình phá cửa xông vào. Bên trong vừa bẩn vừa hôi, lúc này Nhậm San San đang co ro ở góc giường, chân đeo cùm.

Cô ấy đang ngẩn ngơ, tự hỏi nếu mình làm vỡ vòng tay thì Ngô Bình có đến cứu mình hay không. Vừa nghĩ đến đó, cô ấy đã trông thấy Ngô Bình.

Bình luận

Truyện đang đọc