THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 95

“Này cô em, trông cũng ngon phết đấy, chơi với anh một lát nhé, chơi xong rồi anh sẽ giết em sau”, hắn cười lớn rồi thò tay túm lấy Chu Nhược Tuyết. Chu Nhược Tuyết kêu lên thất thanh, nhưng vì đang nằm dưới đất nên chỉ có thể giơ chân lên đạp hắn.

Song, người này đã luyện Ưng Trảo Công nhiều năm nên lực tay rất mạnh, hắn đã tóm được lấy chân cô ấy rồi cười lớn kéo cô ấy vào trong nhà.

Một chân của Chu Nhược Tuyết đã bị hắn túm chặt, khiến cô ấy đau đến mức suýt ngất xỉu.

Hà Tất Sĩ ở phía sau gào lớn lên định xông vào, nhưng đã bị người kia đánh bay. Ông ấy hoa mắt chóng mặt, vật vã mãi không đứng dậy được.

Tên tội phạm ném Chu Nhược Tuyết xuống đất rồi nhặt súng lên, hắn siết tay một cái, khẩu súng đã biến dạng.

Đúng lúc này, hắn chợt híp mắt lại nhìn ra cửa.

Không biết đã có một người thanh niên đứng đó từ lúc nào, anh đút tay vào túi quần rồi lạnh lùng nhìn hắn.

“Vào đi”, hắn vẫy tay, chuẩn bị đánh chết người thanh niên ấy, tránh anh báo cảnh sát.

Thế mà người thanh niên ấy lại dám bước vào thật, khi nhìn thấy anh, mắt Chu Nhược Tuyết sáng lên vì người đó chính là Ngô Bình.

Khi Ngô Bình bước lại gần, tên tội phạm chợt giơ tay định bóp cổ anh. Song, Ngô Bình cũng đã hành động ngay, thi triển Kim Cương Long Trảo Thủ để đánh trả Ưng Trảo Công.

Hai chưởng pháp đụng độ, tên tội phạm đã hét lên đau đớn, tay hắn kêu lên rắc một tiếng vì bị bẻ gãy.

Ngô Bình kéo cổ tay hắn, sau đó lên gối vào bụng hắn, tên kia hự một tiếng, hộc cả cơm ra rồi đau đớn nằm co quắp như con tôm.

Ngô Bình chưa chịu dừng tay, anh bồi thêm mấy cú đạp nữa, đến khi nào hắn nằm im bất động mới thôi.

Chu Nhược Tuyết thở phào một hơi, mắt ngấn lệ rồi run rẩy nói: “Cảm ơn anh, nhờ anh ra xem thầy tôi thế nào”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Ông ấy không sao”, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn một bên chân của Chu Nhược Tuyết.

Trên chiếc chân trắng nõn nà ấy đã có năm dấu tay đen xì do Ưng Trảo Công để lại, Chu Nhược Tuyết đã bị thương cả gân và xương, nếu không được chữa trị kịp thời thì sẽ hỏng luôn một bên chân.

“Cô thấy sao rồi?”, anh hỏi.

Chu Nhược Tuyết lau nước măt: “Tôi không cử động được, vừa nhúc nhích một cái là đau như kiểu có hàng trăm mũi kim đâm vào xương vậy”.

Ngô Bình gật đầu: “May là Ưng Trảo Công của người này chưa có tính hoả, không thì chỉ cần chạm vào thôi là đã hỏng hết cả xương cốt rồi. Giờ, tôi sẽ chữa cho cô, sẽ hơi đau đấy, cố chịu chút nhé”.

Ngô Bình dồn hết chân khí vào đôi tay của mình, sau đó một tay anh đỡ chân Chu Nhược Tuyết, tay còn lại thì đỡ ở mắt cá chân cô ấy.

Ngần này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Nhược Tuyết bị người khác sờ mó chân như vậy, cô ấy đỏ bừng mặt, nhưng chẳng mấy chốc một cơn đau kịch liệt đã xua tan hết sự ngại ngùng, cô ấy đau đớn hét lên rồi rơi nước mắt.

Điều kỳ lạ là sau cơn đau tức thời ấy, mắt cá chân của cô ấy đã dịu hẳn, cơn đau nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc