THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 872

Lâm Bạch triệu tập tất cả thành viên đến phòng họp. Phòng họp rất lớn, có đầy đủ các trang thiết bị. Ngô Bình đứng trên bục dài mười mét, rộng tám mét, cao hơn một mét tám, ánh đèn xung quanh chiếu rọi vào người anh.

Nhìn những cấp dưới ở phía dưới bục, Ngô Bình mỉm cười: “Tôi xin tự giới thiệu, sau này tôi sẽ làm trưởng nhóm mới của Hắc Thạch. Tôi họ Ngô, tên Ngô Bình. Tôi đã gặp các thành viên chủ chốt của Hắc Thạch, nhưng hôm nay mới có dịp gặp mọi người lần đầu tiên”.

Có người phía dưới huýt sáo, là một cô gái. Cô ấy hô to: “Trưởng nhóm, anh đẹp trai quá!”

Ngô Bình mỉm cười: “Cảm ơn”.

“Tôi sẽ tạm thời không điều chỉnh Hắc Thạch dù là về nhân lực hay chế độ, mọi người có thể chuyên tâm vào công việc của mình. Còn về lương, tôi sẽ tăng lương cho mọi người…”

Anh hỏi Lâm Bạch: “Ai phụ trách tài vụ?”

Lâm Bạch nói: “Là ông Chu ạ”.

Một người đàn ông trung niên trọc đầu khoảng 50 tuổi, đeo một cặp kính kiểu cũ giơ tay, nói: “Báo cáo trưởng nhóm, tôi là Chu Chuyên, người phụ trách tài vụ”.

Ngô Bình hỏi: “Ông Chu, ông là người phụ trách đúng không, vậy mỗi năm nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu bao nhiêu? Khoản chi cho nhiên viên là bao nhiêu?”

Ông Chu nói: “Báo cáo trưởng nhóm, nhóm Hắc Thạch chúng ta chi tiêu dựa theo khoản cấp của bên trên. Bên trên cho bao nhiêu thì chúng ta sẽ dùng bấy nhiêu. Có khi nhận thêm việc cũng được phát một ít tiền thưởng. Năm nay được nhận ba tỉ, phát cho nhân viên 570 triệu tệ”.

Ngô Bình hỏi một nhân viên nam: “Anh phụ trách mảng nào? Thu nhập bao nhiêu?”

Nhân viên nam đẩy kính, nói: “Báo cáo, tôi phụ trách phân tích tình báo, năm ngoái nhận được 370 nghìn tệ”.

Khoản thu 370 nghìn tệ sau thuế cũng không hề ít, cũng được tính là khá giả ở đất nước phát triển.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Một ngày anh làm bao nhiêu tiếng?”

Nhân viên nam cười nói: “Tôi không tính, nhưng hầu như là khoảng 2, 3 ngày về nhà một lần”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó lại hỏi mấy người khác. Thu nhập của những nhân viên văn phòng này khoảng từ 300 nghìn tệ đến 500 nghìn tệ. Lương của những người đi công tác bên ngoài sẽ cao hơn, một năm có thể kiếm được mấy triệu tệ, nhưng đây cũng là tiền liều mạng đổi lấy, hầu như lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Anh nói: “Vì đặc thù công việc mà mọi người đều rất vất vả. Tôi quyết định sẽ tăng lương gấp đôi cho mọi người, bắt đầu từ năm nay”.

Ông Chu tài vụ rất sốt ruột: “Trưởng nhóm, nếu nhiều như thế thì phải bỏ ra thêm 570 triệu tệ, lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?”

Ngô Bình nói: “Tất nhiên là xin từ bên trên rồi”.

Anh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Đoàn Long ngay tại đó.

Sau khi nối máy, anh lập tức than khổ: “Thủ trưởng Long, Hắc Thạch nghèo quá, phải đổi mới trang thiết bị, cũng phải tăng thêm nhân viên, ngân sách không đủ”.

Đoàn Long nghe thế cũng bật cười: “Cậu đang đòi tiền đấy à? Nói đi, cần bao nhiêu?”

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Thủ trưởng Long, năm nay em định chơi lớn, thế nên ngân sách của Hắc Thạch cần phải tăng ít nhất là gấp đôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc