THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1837

Bây giờ người phụ nữ rất hoang mang lo sợ, chỉ đành gọi cho chồng mình.

Đầu bên kia điện thoại nghe bên này xảy ra chuyện lập tức chạy đến trung tâm thương mại. Ông ta đang dàn dựng cảnh tượng lừa gạt ở nơi khác, cách đó không xa.

Mười mấy phút sau, một người đàn ông cục cằn thô lỗ dẫn theo mười mấy tên lái xe chạy vào. Nhưng vừa xuống xe đã ngây người, chỉ thấy có hàng nghìn chiến sĩ mặc đồ vũ trang đứng trên bãi đất trống, và trên đầu mấy chục chiếc máy bay nữa.

Người đàn ông giật khóe miệng, cảm thấy có điều không lành, vội vàng đi đến trước quầy hàng của nhà. Sau đó ông ta nhìn thấy vợ mình đang ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt liên tục lau nước mắt.

Ngô Bình cũng nhìn thấy người đến, anh lạnh nhạt hỏi: “Ông là chồng bà ta?”

Người đàn ông hắng giọng, ông ta biết chuyện lớn không lành nhưng vẫn nói: “Anh bạn, tôi là Ngụy Báo, người giang hồ gọi là Báo hai đầu…”.

“Bốp!”

Đội trưởng long vệ bước đến đánh vào ông ta một cú khiến Báo hai đầu ngã nhào xuống đất. Ngụy Báo bị đánh răng rơi hết một nửa, đầu kêu ong ong, cả người ngây ngốc.

Đội trưởng long vệ lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi như ông mà cũng xứng gọi bạn gọi bè với Long chủ của bọn tôi à?”

Ngụy Báo run rẩy như đầu óc vẫn rất tỉnh táo, ông ta lập tức run giọng nói: “Xin lỗi, vợ tôi có mắt như mù, mong bỏ qua cho chúng tôi”.

“Vô lễ với người nhà quốc sĩ thì sẽ xử theo luật”.

Một tiếng “keng” vang lên, đội trưởng long vệ đã rút bội đao ra, sau đó nhìn Ngô Bình, chỉ cần Ngô Bình gật đầu, anh ta giết hai người này ngay.

Ngô Bình xua tay, đội trưởng long vệ thu đao lại, cung kính đứng sang một bên.

Ngô Bình nhìn người đàn ông nói: “Tôi hỏi ông, mấy năm nay ông đã gạt bao nhiêu người, lừa bao nhiêu tiền rồi?”

Ngụy Báo đã sợ đến mức tè ra quần, ông ta run giọng nói: “Thưa cậu, mấy năm nay tôi đã gạt hơn một trăm người, lừa khoảng ba bốn mươi triệu tệ”.

Ngô Bình: “Vốn dĩ tôi nên cho ông chết, thế nhưng ông trời có mắt đấy, tôi cho ông một cơ hội sống. Ông nghe cho kỹ, tôi muốn ông trả lại hết số tiền ông đã gạt cho những người bị hại trong vòng một năm. Nếu thiếu một phân tiền hay trả thiếu một người, ông không giấu được tôi đâu, đến lúc đó tôi ra lệnh một tiếng, ông chắc chắn sẽ rơi đầu”.

Đứng trước khí thế của Ngô Bình, Ngụy Báo có cảm giác đang đứng trước quỷ thần, ông ta cực kỳ sợ hãi, khóc nói: “Nhất định, nhất định”.

Ngô Bình nói với Hoa Giải Ngữ: “Cho người giám sát, nếu ông ta không làm được thì giết”.

Hoa Giải Ngữ nói: “Vâng!”

Giải quyết xong chuyện này, Ngô Bình dẫn bố mẹ ra khỏi trung tâm thương mại, anh hỏi: “Bố, bố mẹ còn đi du lịch không?”

Ngô Chấn Đông cười khổ: “Không đi nữa. Con bày trận thế nào cũng dọa người quá đấy, bố mẹ vẫn nên về nhà thì hơn”.

Ngô Bình: “Bố mẹ, hay là đến chỗ con làm việc đi dạo, phong cảnh bên đó cũng khá đẹp”.

Ngô Chấn Đông nói: “Vậy cũng được, bố cũng muốn xem thử nơi làm việc của con trai mình thế nào”.

Thế là cả nhà lên máy bay quay về trụ sở Thiên Long.

Về đến Thiên Long, Ngô Bình bảo Hoa Giải Ngữ dẫn bố mẹ đi dạo ở các điểm có phong cảnh đẹp. Trụ sở thiên Long dựa núi giáp sông, diện tích rất lớn, phong cảnh bên trong đẹp và nhiều hơn các danh lam thắng cảnh, Ngô Chấn Đông và Trương Lệ rất thích nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc