THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 331

Sau khi trời tối, đôi chân của Trần Lăng Sương không còn tê nữa, đi lại cũng có sức hơn. Cô ấy mừng rỡ nói: “Bác sĩ Ngô à, tôi cảm giác mình gần như khoẻ hẳn rồi”.

Ngô Bình đáp: “Nhanh hơn dự tính của tôi, chừng bảy, tám ngày nữa, cô sẽ khỏi”.

Nói đoạn, anh đặt tấm chi phiếu năm mươi triệu lên bàn, bảo rằng: “Đây là tiền của Cóc ngọc ba chân. Cô cầm lấy nhé”.

Trần Lăng Sương ngại ngùng trả lời: “Thật sự không cần mà, bác sĩ Ngô”.

Ngô Bình nói: “Cầm đi, cô xứng đáng nhận mà”.

Hàn huyên thêm vài câu, anh đứng dậy và chào tạm biệt.

Biệt thự số một, khi Ngô Bình quay về, Lâm Băng Tiên đang vui vẻ nói gì đó với Lâm Mỹ Kiều. Nhác thấy anh, cô ấy đã bay ào đến như chú chim non, hào hứng kể: “Anh Ngô, em được vào rồi!

Ngô Bình bị cô ấy ôm chầm, vô thức muốn ôm lại đối phương. Có điều Lâm Mỹ Kiều đang ở đây, anh không tiện làm vậy, đoạn bảo: “Vậy à? Cô vượt qua vòng tuyển chọn rồi?”

Lâm Băng Tiên cười bảo: “Không chỉ vậy, em còn được tuyển thẳng vào chương trình, mấy vòng thi sau cũng không cần tham gia nữa”.

Ngô Bình mỉm cười, đoán rằng Vệ Thanh Ảnh đã dùng quyền lực giúp đỡ, bèn nói: “Tốt quá, chúng ta ăn mừng nào”.

Lâm Mỹ Kiều cũng rất vui. Bà ấy làm một hơi mười món để thưởng cho con gái. Ngô Bình khui một chai rượu vang đỏ. Bữa tối bắt đầu.

Sau khi uống hai ly rượu, gương mặt Lâm Mỹ Kiều lấp lánh nụ cười mãn nguyện. Bệnh của bà ấy đã được Ngô Bình trị khỏi, con gái cũng đi học lại, bà ấy rất vui.

Lâm Mỹ Kiều nâng ly lên: “Ngô Bình, tôi kính cậu”.

Ngô Bình vội vàng nâng ly: “Cháu cũng kính cô”.

Uống cạn ly rượu, Lâm Mỹ Kiều thở hắt ra, đoạn cất lời: “Ngô Bình, mẹ con tôi đều rất cảm kích cậu. Từ bé Lâm Băng Tiên đã không có bố, nên con bé rất nhút nhát, tự ti, không có cảm giác an toàn. Đây đều là lỗi của chúng tôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Cô à, vậy bố của Băng Tiên đâu rồi ạ?”

Lâm Mỹ Kiều khẽ thở dài: “Người khác cùng từng hỏi tôi câu này rất nhiều lần, tôi chưa từng trả lời. Nhưng hôm nay, tôi sẽ nói cho cậu biết”.

Ánh mắt hơi mơ màng, bà ấy chìm vào dòng hồi ức, rủ rỉ kể cho Ngô Bình về những chuyện xưa đã phủ bụi.

Hoá ra hai mươi năm về trước, bà ấy là cô cả nhà họ Lâm ở Thiên Kinh. Nhà họ Lâm là gia đình giàu có cấp hai của Thiên Kinh. Họ quản thúc bà ấy rất nghiêm khắc, và chuẩn bị gả bà ấy vào nhà họ Đồ – gia đình giàu có cấp một của Thiên Kinh.

Song bà ấy lại phải lòng một chàng trai rất bình thường. Cả hai quen biết, yêu nhau, rồi kiên quyết bỏ đi, rời khỏi Thiên Kinh.

Bọn họ giấu kín danh tiếng, sống rất bình dị. Hơn một năm sau đó, Lâm Băng Tiên chào đời.

Chính vào ngày Lâm Băng Tiên đầy tháng, bố của cô ấy lại biến mất. Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, hệt như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy!

Nghe những chuyện mà bà ấy từng trải qua, Ngô Bình thấy rất kỳ lạ, sao một người đang sống sờ sờ có thể bốc hơi khỏi thế giới được?

Lâm Mỹ Kiều thở dài nói: “Bây giờ, tôi vẫn muốn biết là ông ấy còn sống hay đã chết”.

Bình luận

Truyện đang đọc