THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 823

Lãnh Như Yên nhìn anh rồi nói tiếp: “Anh cũng nghe rồi đó, xưởng hiện có giá trị ròng là hai mươi hai tỷ tệ, anh góp thêm hai mươi hai tỷ tệ thì sẽ nắm năm mươi phần trăm cổ phần. Ngoài ra, em muốn mượn anh thêm một khoản tiền để duy trì hoạt động cho xưởng. Tiền này em sẽ không mượn không, em sẽ trả kèm lãi một phần trăm hàng năm được không?”

Ngô Bình gật đầu: “Được, ngoài hai mươi hai tỷ kia ra thì em cần thêm bao nhiêu?”

“Tốt nhất là ba mươi tỷ nữa”, Lãnh Như Yên đáp.

Ngô Bình tính toán lại một chút, trong tay anh đang có khoảng sáu mươi hai tỷ, nếu lấy ra năm mươi hai tỷ thì vẫn còn mười tỷ nữa, cũng đủ dùng rồi. Nghĩ vậy nên anh gật đầu đồng ý.

Hai bố con Lãnh Như Yên nhìn nhau. Trong nháy mắt đã quyết định cho mượn hơn năm mươi tỷ tệ, đây không phải giàu nứt đố đổ vách thì là gì?

Lãnh Như Yên vô cùng mừng rỡ, cười nói: “Cho em hai năm! Hai năm sau, lãi từ công xưởng chắc chắn sẽ khiến anh kinh ngạc!”

Ngô Bình cũng mỉm cười: “Anh tin ở em!”

Sau khi dùng bữa với nhà họ Lãnh xong thì Ngô Bình xin phép đi về. Lãnh Như Yên tiễn anh ra đến tận cổng. Trước khi chia tay nhau, cô đột nhiên ôm chặt lấy anh, nói: “Cảm ơn anh!”

Ngô Bình khẽ hôn lên môi cô rồi đáp: “Dù em làm bất cứ việc gì, anh cũng sẽ ủng hộ em”.

Sau khi rời nhà họ Lãnh, anh quay lại biệt thự Vân Đỉnh. Đột nhiên anh nhận được điện thoại của Đường Minh Huy, giọng ông ấy vô cùng lo lắng: “Ngô Bình, Tử Di gặp chuyện rồi!”

Ngô Bình hoảng hốt: “Chú, Tử Di làm sao vậy? Chú từ từ nói”.

Đường Minh Huy: “Hôm qua nó đi Thạch Thành bàn chuyện làm ăn, tối nay quay về thì có đi qua Giang Bắc gặp ngay đoạn đồi núi hiểm trở, đá chặn mất đường. Tử Di không muốn kẹt ở đó lâu nên bảo tài xế đi đường nhỏ”.

“Lúc nó đi qua một thị trấn thì không hiểu vì nguyên do gì mà xảy ra xung đột với dân địa phương. Hiện giờ Tử Di đang bị nhốt ở bên đó, còn tài xế bị đánh đến bị thương nặng. Chú đã phái người tới đó rồi”.

Bị người bản địa nhốt lại ư? Sao có thể xảy ra chuyện này? Ngô Bình cau chặt mày lại hỏi: “Chú à, chú có biết tên thị trấn đó không?”

“Nơi đó gọi là thị trấn Thanh Thạch, là nơi giao nhau giữa tỉnh K, Giang Bắc và Giang Tả. Chú cúp máy đây, có gì chú sẽ gọi lại”, Đường Minh Huy đáp.

Sau khi Đường Minh Huy cúp điện thoại, Ngô Bình lập tức dừng xe bên đường, nhanh chóng tận dụng mạng lưới tình báo của Thiên Long để tìm hiểu rõ tình hình của thị trấn Thanh Thạch.

Nơi này quả thực không hề đơn giản. Chỉ là một thị trấn nhỏ mà lại tồn tại một gia tộc nổi danh về võ học, gọi là nhà họ Thạch. Người nhà này mặc dù đa số sinh sống ở bên ngoài nhưng số còn ở lại trấn cũng không ít. Người nhà này hống hách lộng hành, độc chiếm khu mỏ, lâm trường. Cũng bởi thế lực nhà họ Thạch quá mạnh nên chính quyền địa phương cũng không dám đụng tới.

Nhà họ Thạch là một trong ba gia tộc giàu nhất Giang Bắc. Sở dĩ luôn có người nhà này ở lại trấn Thanh Thạch là bởi nơi đây có một mỏ khoáng sản rất lớn, trữ lượng còn lại lên tới hơn năm mươi triệu tấn, giá trên thị trường vào khoảng gần hai chục tỷ. Năm xưa, nhà họ Thạch dùng có mấy triệu tệ để mua lại cả khu mỏ này, giờ sản lượng của nó đã lên tới hàng triệu tấn một năm, đem lại thu nhập hàng tỷ tệ.

Ngô Bình đã thử gọi vào điện thoại của Đường Tử Di nhưng đều không được. Anh không thể chần chừ thêm nên lập tức mở định vị, lái xe đến trấn Thanh Thạch. Lộ trình trên màn hình định vị đã hiện ra, vị trí của anh còn cách trấn Thanh Thạch khoảng 325 kilomet!

Lúc đó đã là mười giờ tối, Ngô Bình lái xe nhanh nhất có thể. Anh đi lên đường cao tốc, tăng tốc lên tới ba trăm kilomet. Chiếc xe của anh phóng đi như một tia chớp.

Bình luận

Truyện đang đọc