THẦN Y TRỞ LẠI

 Đi thêm nghìn dặm nữa, hai bên sơn động đã trống không, chẳng còn nhìn thấy khắc hoạ gì nữa. Lúc này, trong đầu anh ngập tràn đủ loại ý nghĩ kỳ lạ, công pháp tu hành, và những thứ mà anh vẫn luôn suy ngẫm từ trước đến nay.  

 

Anh khoanh chân ngồi xuống, không nghĩ đến chuyện đột phá, cũng không nghĩ đến việc làm cách nào để tăng cường thực lực. Anh chỉ muốn sắp xếp mọi thứ, hoàn thành mục tiêu của mình, đó là tập hợp điểm mạnh của các trường phái, tái thiết con đường tu tiên. Bước đầu tiên của chuyện này chính là tìm ra con đường tu tiên thích hợp cho tất cả Nhân tộc!  

 

Trong động không có sách lịch, Ngô Bình lĩnh ngộ chẳng màng thời gian. Đến khi anh mở mắt ra, toàn bộ năng lượng trong cơ thể đều biến đổi diệu kỳ, bất luận chúng là gì, đều được đưa vào chi nhánh của tiên đạo. Vô số chi nhánh ngược dòng tụ hội, hình thành mạch nhánh, rồi hướng lên trên tạo thành mạch chủ, chính là tiên đạo!  

Advertisement

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười, dùng ngón tay làm cọ, khắc vẽ lên vách hang động, mạch lạc rõ ràng, tư duy trôi chảy, ý chí kiên định. Anh vừa viết vừa điều chỉnh, khí tức trên người càng lúc càng lờ mờ ẩn hiện.  

 

Advertisement

Anh viết suốt chín ngày chín đêm, nội dung có chữ có tranh, có phù văn có lời chú, tập hợp điểm mạnh của hàng trăm trường phái, trích ra tinh hoa của hàng vạn phương pháp. Khi anh viết đến đoạn giữa và sau, khí tức trên người đã thăng hoa, anh từ cảnh giới Thiên Đế thăng cấp thành cảnh giới Vô Pháp mà không hề hay biết.  

 

Cảnh giới Vô Pháp, vô pháp vô thiên! Những sức mạnh từng biến mất trong cơ thể anh, cảnh giới Đại Thánh, quả vị Chân Hoàng, công pháp vô địch, thể chất nghịch thiên, thần hồn tối thượng, vân vân, đều lần lượt xuất hiện trở lại! Sau đó, chúng đã kết hợp hoàn hảo với cơ thể hiện tại của anh!  

 

Khí tức của Ngô Bình tăng vọt, sức mạnh của thế giới ban đầu mà sức mạnh tu được của thế giới này đều quay về con đường tu tiên!  

 

Anh cười thật to, tốc độ viết cũng nhanh hơn. Chữ ở trên vách đá trở nên khó đọc như sách trời, tu sĩ bình thường không thể nào hiểu nổi. Một lát sau, chữ do anh viết ra đã vô hình vô chất, chỉ có ý chí tối thượng của anh khắc lên vách đá. Chỉ những người có vận khí và có duyên mới có thể lĩnh ngộ sự huyền diệu của nó!  

 

Vài ngày sau, Ngô Bình ngừng viết, khí tức quanh người ngưng luyện lần nữa, một luồng khí tức chí thánh chí tôn được giải phóng, bay ra khỏi động Nhân Cực, lên đến chín tầng mây!

Trời đất lập tức rung chuyển, vô vàn tu sĩ đều nhảy lên cao sau đó hoảng hốt nhìn về phía động Nhân Cực, dường như ai cũng đã bị hấp dẫn rồi bay hết về đó.  

 

Đã hơn một năm kể từ khi Ngô Bình đến động Nhân Cực, đại hội người mới cũng đã kết thúc từ lâu, nhóm Bá Thế cũng nghĩ là Ngô Bình sẽ không bao giờ quay lại được nữa nên cũng đã quên anh.  

 

Nhưng họ không thể ngờ là bây giờ động Nhân Cực lại phát ra khí tức chí thánh làm rung chuyển đất trời như vậy.  

 

Một tu sĩ cảnh giới Thiên Đế lẩm bẩm: “Chắc chắn trong động Nhân Cực có thứ mà mình cần, mình phải vào đó mới được”, sau đó, hắn không màng tới sự ngăn cản của người thân mà đi ngay.  

 

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ n, cứ thế các tu sĩ thi nhau bay vào đó. Nhưng khi họ bay vào bên trong động Nhân Cực thì họ không hề chú ý đến những bức khắc mà Ngô Bình đã thấy, ngược lại họ đi thẳng vào trong rồi tới phần mà Ngô Bình viết. Nhờ thế mà họ không bị chìm đắm trong các công pháp và thần thông mà các tu sĩ xưa để lại, không thì họ sẽ bị trầm mê trong đó và không bao giờ có thể ra ngoài được, sau đó cứ vậy mà chết già ở đây.  

 

Tu sĩ cảnh giới Thiên Đế nhìn con đường tu tiên Nhân đạo mà Ngô Bình sáng lập ra rồi nói: “Đây chính là cách tu luyện có thể khiến mình đi tới cảnh giới cao nhất, tốt quá, tốt quá rồi!”  

 

Tin tức nhanh chóng lan rộng, ngày càng có nhiều tu sĩ đến đây hơn, năm thế lực quyết sách lớn cũng không thể ngăn cản, vì người quá đông, cao thủ nhiều không đếm xuể.  

 

Trong số này không thiếu các cường giả cấp Nghịch Thiên sơ đại, một khi Ngô Bình dẫn đường chỉ lối cho họ thì các thiên tài này sẽ nhanh chóng đột phá ngay. Cường giả Thiên Đế  nhìn thấy con đường tu tiên đầu tiên đã cảm nhận được điều kỳ diệu chỉ sau vài tiếng đồng hồ, sau đó lại cảm nhận Thánh đạo trong Thánh đường của Ngô Bình.  

Bình luận

Truyện đang đọc