THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2796

Ngô Bình: “Cho nên ông cần tôi tới trị đám học trò bất trị bày”.

La Đạo Nhất: “Nói vậy cũng không sai”.

Ngô Bình: “Học viện Võ Đạo chúng ta mặc dù không tệ nhưng so với các môn phái ở Tiên Giới thì vẫn còn có khoảng cách lớn. Vậy mà bọn họ lại thi nhau kéo tới đây, rốt cuộc là có mục đích gì?”

La Đạo Nhất: “Chính là học phủ truyền kỳ. Nếu muốn tới đó thì học viện này là tiền đề tốt nhất. Còn nữa, gia nhập học viện Võ Đạo là bọn họ sẽ có cơ hội trở thành quan chức”.

Ngô Bình: “Không ngờ bên trên đã nhúng tay vào nhanh như vậy”.

La Đạo Nhất: “Đều là việc có thể đoán trước được. Đúng rồi, tôi sợ bọn họ gây chuyện nên đã cho tất cả vào một lớp, bên ngoài thì gọi là ‘lớp Thiên Tài’. Lát cậu đi dạy lớp đó nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi”.

Học viện Võ Đạo, lớp Thiên Tài.

Lớp học này nằm ở phía Đông học viện, gần một cái hồ nhân tạo, xung quanh là vườn hoa. Môi trường ở đây có thể nói là rất tốt.

Lúc này trong phòng học, một đám thanh niên tuổi từ mười lăm đến hai mươi bảy, có nam có nữ đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.

Diện tích lớp học rất lớn, có sức chứa tới một trăm người. Có điều bục giảng đã phủ đầy bụi vì lâu lắm không có giáo viên nào dám đến dạy. Bởi cứ đến lớp này dạy là lúc đi hết mình lúc về hết hồn.

Đột nhiên, có người bước vào lớp, đi lên bục giảng. Người đó đương nhiên chính là Ngô Bình. Anh đặt giáo án xuống, cầm một quyển sổ nhỏ lên rồi hỏi: “Ai là Đông Phương Vân Tiêu?”

Một thiếu niên chỉ khoảng mười lăm tuổi, mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm thiết kế kiểu cổ xưa. Cậu ta như cười như không đứng dậy hỏi: “Anh gọi tôi sao?”

Ngô Bình liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Ba hôm trước cậu đánh cô giáo Chu Tiểu Ngọc. Hậu quả khiến cô ấy bị thương nặng, gãy tay, da đầu bị tróc, tóc rụng một nửa, mặt cũng bị huỷ dung. Hiện giờ cô ấy vẫn đang phải tiếp nhận điều trị”.

Cậu thiếu niên tên Đông Phương Vân Tiêu này cười cổ quái, đáp: “Anh nói tôi mới nhớ ra đấy. Hôm đó tôi muốn sờ một chút gò b ồng đảo của người đẹp đó mà cô ta lại dám né đi. Thế nên tôi mới cho cô ta một phát tát. Chậc chậc, anh nói xem một con kiến ở thế giới mặt đất này mà dám phản công sao? Ông đây tức lắm, nên sau đó mới đánh cho cô ta một trận nữa. Nghe anh nói thì cô ta chưa chết nhỉ? Xem ra tôi nhẹ tay quá, xem ra ông đây vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc chán”.

Ngô Bình lấy ra một cuốn sổ, nói: “Dựa theo quy định của học viện, học sinh đánh giáo viên, khinh thường đàn anh sẽ bị phế tu vi, sau đó đuổi khỏi học viện không bao giờ nhận lại. Nếu đánh giáo viên bị thương nặng thì sẽ phải trả giá gấp đôi”.

Cậu thiếu niên kia không cười nữa mà nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Anh, là giáo viên mới đến?”

Ngô Bình: “Giới thiệu một chút, tôi là Ngô Bình, giáo viên của học viện Võ Đạo”.

“Thầy giáo à, ha ha”, cậu thiếu niên kia bật cười. Sau đó, đám nhóc kia cũng bật cười theo. Đó đều là những điệu cười khinh miệt và mỉa mai.

Ngô Bình đặt cuốn sổ xuống, nói: “Đông Phương Vân Tiêu, giờ tôi sẽ phế tu vi của cậu. Đồng thời tôi sẽ căn cứ vào tình hình thương tích của cô giáo Chu để định hình phạt thích đáng cho cậu. Cậu có ý kiến gì không?”

Đông Phương Vân Tiêu cười lạnh: “Có phải anh chán sống rồi không? Biết ông đây là ai không hả?”

Ngô Bình mặt không cảm xúc, nhả từng chữ: “Cậu là ai không quan trọng, quan trọng là cậu phải chấp nhận hình phạt. Tôi sẽ mạnh tay nên cố đừng có khóc. Nếu không sẽ làm các bạn xung quanh sợ”.

Đông Phương Vân Tiêu lập tức cười như điên đáp: “Nhận sự trừng phạt? Chỉ dựa vào một con kiến như anh? Trông anh thì có lẽ còn chưa phải là Chân nhân nhỉ?”

Nói rồi, cậu ta búng tay một cái, một người đàn ông đứng tuổi xuất hiện. Ông ta mặt không cảm xúc, nhìn Ngô Bình như đang nhìn một người đã chết.

Bình luận

Truyện đang đọc