THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1346

Mã Huyền cả đời chưa từng kết hôn mà bỗng nhiên có một cậu con trai nên rất hạnh phúc, cứ sáu tháng lại về thăm vợ con. Sau đó, ông ta tìm cách để Ma Đô gia nhập nhà họ Đào và học Cổ thuật.

Sau khi nghe Đào Như Tuyết nói, Ngô Bình an ủi: “Như Tuyết, em đừng lo lắng quá”.

Đào Như Tuyết: “Em không sao, em chỉ sợ Mã Huyền trả thù anh”.

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Nếu ông ta nói lý thì anh sẽ nói lý với ông ta, ông ta mà vô lý anh sẽ đánh nhau với ông ta!”

Sau khi thu dọn xong, Ngô Bình gọi người của Thần Võ ti tới xử lý. Dù sao cũng có rất nhiều người chết, cần phải được xử lý.

Sự việc này đương nhiên Diệp Thiên Tông sẽ biết, chỉ năm phút sau ông ấy đã gọi đến.

“Sư đệ, tình hình thế nào? Nghe nói có vài người đã chết”.

Ngô Bình: “Sư huynh, có người hãm hại bạn của em, đối phương ra tay trước”.

Diệp Thiên Tông nói: “Lai lịch của người chết thế nào?”

Ngô Bình: “Có một người tên là Ma Đô, con riêng của Mã Huyền núi Long Hổ”.

Diệp Thiên Tông sửng sốt: “Cái gì? Con trai của Mã Huyền? Sư đệ à, cậu to gan thật đấy, không biết Mã Huyền là ai sao?”

Ngô Bình: “Em biết, không phải chỉ là chân nhân ở núi Long Hổ sao?”

Diệp Thiên Tông cười khổ: “Nếu đã biết thì tại sao cậu còn dám giết tên kia? Mã Huyền có hai đồ đệ, một người là Trương Ngọc Thanh, người này là một thiên tài kiếm thuật, nghe nói đã luyện thành kiếm hoàn, đạt đến địa tiên. Một đệ tử khác là Lí Thiên Đồ, nghe nói người này đang đột phá cảnh giới võ thánh, rất có thể sẽ đột phá tiếp”.

Ngô Bình nói: “Sư huynh, cho dù ông ta có mười đệ tử, em cũng không sợ”.

Diệp Thiên Tông thở dài một hơi: “Sư đệ, cậu đã gây ra tai họa lớn rồi! Việc này phải tính kế lâu dài. Giờ cậu đến Thiên Kinh ngay lập tức. Hãy nghĩ cách xem chúng ta có thể hòa giải với Mã Huyền không”.

Ngô Bình: “Sư huynh, Ma Đô hại người trước, chuyện này không có gì để hòa giải cả”.

Diệp Thiên Tông: “Sư đệ, Lý Thiên Đồ đứng đầu Thiên Hình, địa vị của ông ta vẫn cao hơn anh. Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, anh lo lắng ông ta sẽ trả thù cậu!”

Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: “Được rồi, em sẽ đến Thiên Kinh càng sớm càng tốt”.

Sau khi cúp máy, anh tìm thấy một chiếc lọ màu đen bằng ngọc bích trên người của Ma Đô. Trong lọ có một viên đan dược màu tím đen, anh thầm giật mình, đây là Cổ đan sao?

Cổ đan là là đan dược để cổ trùng dùng, ngay cả anh cũng không làm ra được, bởi vì dược liệu để luyện đan quá khó tìm.

Cất Cổ đan đi, anh nói, “Như Tuyết, hãy để họ xử lý việc ở đây, đi thôi”.

Hai người vẫn rời đảo bằng thuyền, thuyền vừa cập bến, Ngô Bình đã nhìn thấy một nhóm người đang đứng trên bờ. Những người này đều mặc thường phục, nhưng anh rất quen thuộc với khí chất trên người họ, bởi nó giống với các thành viên của Thiên Long.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc đồ da với bộ râu rậm nhìn chằm chằm vào anh và hỏi: “Cậu có phải là Ngô Bình không?”

Sắc mặt Ngô Bình rất bình tĩnh, anh nói: “Là tôi đây”.

Người đàn ông nói: “Tôi được lệnh bắt cậu, đi theo tôi!”

Ngô Bình nhíu mày hỏi: “Muốn bắt tôi sao, anh là ai?”

Người đàn ông nói: “Tôi tên là Chu Sĩ Đình, người của Thiên Hình!”

Bình luận

Truyện đang đọc