THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1538

Tiểu Cơ Linh: “Chợ bên trong to lắm, chia thành mười khu khác nhau, mỗi khu bán những món hàng riêng”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy có chỗ bán dược phẩm không?”

Tiểu Cơ Linh mặc dù tự xưng là rất quen thuộc với nơi này nhưng lại không biết dược phẩm là những gì. Cậu bé gãi đầu đáp: “Tiên sinh, tôi chưa từng thấy nên cũng không biết dược phẩm là cái gì. Tôi xin lỗi”.

Ngô Bình cười đáp: “Không sao, cậu đưa tôi đi lượn quanh cả mười khu đó. Sau đó hãy đưa tôi đến chỗ đấu giá”.

Tiểu Cơ Linh: “Hội đấu giá diễn ra lúc một giờ sáng, chúng ta có rất nhiều thời gian nên cứ thong thả mà đi cũng được”.

Đi được một đoạn, họ đến một nơi trông như quảng trường. Ở đó có mấy chục sạp hàng và mấy trăm người bán hàng, vô cùng náo nhiệt”.

Tiểu Cơ Linh: “Tiên sinh, ở đây chủ yếu bán những món đồ nghệ thuật khá đắt đỏ”.

Ngô Bình nói với Lý Mai: “Vừa hay đúng sở thích của cô. Thử nhìn xem có thứ cô thích không”.

Lý Mai gật đầu, hai người họ đi về phía những sạp hàng.

Ở cửa ra vào, có người kiểm tra lá bài đỏ của Ngô Bình, nếu không có thì anh không được vào.

Gian hàng đầu tiên chỉ bán đồ đồng, bao gồm kiếm đồng, gương đồng, mặt nạ đồng và nhiều thứ khác.

Lý Mai ngay lập tức bị thu hút, cô ấy nhặt một thanh kiếm bằng đồng lên. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đặt trong tay toát ra vẻ lạnh lùng.

Lý Mai hỏi: “Ông chủ, thanh kiếm này bao nhiêu tiền?”

Chủ gian hàng là một người đàn ông đeo kính, ông ta chỉnh lại kính và nói: “Đây là một thanh kiếm thời Chiến Quốc, nếu cô muốn thì đưa cho tôi 10 triệu tệ”.

Ngay khi Lý Mai định mặc cả với ông ta, Ngô Bình đã nắm lấy tay cô ấy, trái tim Lý Mai run lên như thể bị điện giật.

Ngô Bình cười nói: “Ông chủ, ông cho rằng tôi là kẻ gà mờ sao? Đây rõ ràng là một thanh kiếm thời Hán, nhưng ông lại nói là một thanh kiếm thời Chiến Quốc, kém cả ngàn năm đấy”.

Ông chủ mỉm cười: “Xem ra anh bạn là người hiểu biết, cậu thử nói giá đi”.

Ngô Bình thầm ước lượng và nói, “Thanh kiếm này nhiều nhất là một trăm nghìn tệ”.

Ông chủ cau mày: “Một trăm nghìn tệ sao? Không thể”.

Ngô Bình nói: “Ông chủ, cứ thẳng thắn đi, ông có thể chấp nhận được giá bao nhiêu?”

Ông chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu cậu thực sự muốn vậy thì một trăm nghìn tệ đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy được, chốt thế nhé. Lát nữa tôi còn mua thứ khác, ông chủ lấy rẻ chút nhé”.

Ông chủ mỉm cười: “Không vấn đề”.

Sau đó, Ngô Bình đã giúp Lý Mai chọn thanh kiếm đồng thứ hai, tổng cộng tiêu một triệu hai trăm năm mươi nghìn tệ.

Rời khỏi gian hàng, Lý Mai nói: “Nếu là kiếm Hán thì một trăm nghìn tệ không hề rẻ. Tôi có một thanh kiếm Hán ở nhà. Tôi mua nó từ Europa với giá bốn trăm nghìn tệ, nó trông xịn hơn cái này nhiều”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu đó là một thanh kiếm đồng thời nhà Thương thì sao?”

Lý Mai sửng sốt: “Thời Thương? Không phải cậu nói là kiếm thời Hán sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Hình dáng của nó rất giống một thanh kiếm của thời Hán, hơn nữa khi tôi nhìn thấy nó được đặt chung với các thanh kiếm Hán khác, tôi kết luận rằng ông chủ cũng nghĩ rằng đó là một thanh kiếm của thời Hán. Thực ra đó là một thanh kiếm của thời nhà Thương, đặc biệt đó còn là kiếm do nhà vua sử dụng”.

Bình luận

Truyện đang đọc