THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1310

Từ Quý Phi đứng bên cạnh nhìn Ngô Bình luyện công mà mắt chữ o miệng chữ a. Động tác của Ngô Bình, ông ấy chỉ tập phỏng theo một chút mà cảm thấy toàn cơ thể vô cùng khó chịu, kinh mạch như muốn đứt ra.

Vậy mà Ngô Bình lại tập được một cách trôi chảy như vậy. Sau khi tập xong cả tám động tác của nhóm Đoàn Thể Thuật này thì anh cảm thấy có một nguồn sức mạnh huyền diệu đang âm thầm đi vào cơ thể mình.

Ngô Bình luyện Thiên Tinh Sát Quyền và Đoàn Thể Thuật đến tận khi trời tối. Sau cùng, anh ngồi thiền nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ.

Đến khi sắp tới giờ hẹn, Ngô Bình mở mắt, nói: “Anh Ba, chúng ta đi thôi”.

Từ Quý Phi gật đầu, lúc này ông ấy vô cùng tự tin vào khả năng của Ngô Bình.

Đường Tử Di thì ngược lại vô cùng lo lắng, nói: “Chồng à, anh nhất định phải cẩn thận đấy”.

Ngô Bình cười đáp: “Tử Di, em ở nhà đợi anh, anh sẽ về sớm thôi”.

Hai người họ lên xe, đi về phía một địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng ở Vân Kinh là Tử Kim Đài.

Tử Kim Đài là một đài ngắm cảnh trên đỉnh núi Tử Kim. Bình thường ở đây có rất nhiều khách du lịch nhưng tối nay nơi này lại vô cùng yên tĩnh, không có lấy một mống khách du lịch.

Từ Quý Phi và Ngô Bình đi theo bậc đá từ chân núi lên, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh.

Lúc này trên đỉnh núi Tử Kim cao hàng nghìn mét so với mặt đất đã có mười mấy người đang đứng, trong số đó có hai người Ngô Bình quen biết là Trác Khang và Đệ Nhất Anh Kì.

Đệ Nhất Anh Kì nhìn thấy Ngô Bình tới thì ánh mắt hiện lên đầy vẻ thù hằn.

Anh ta cười lạnh nhìn Ngô bình như thể đang nhìn một người đã chết.

Trác Khang đang khom lưng uốn gối, nhìn thấy Ngô Bình tới thì không hề ngạc nhiên. Ông ta cao giọng nói: “Chú em, cậu không liên quan đến việc này, tôi mong cậu sẽ không nhúng tay vào”.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn Trác Khang, đáp: “Trác Khang, tôi đã nói rồi, gọi tôi là ”cậu chủ Ngô” đi”.

Trác Khang hơi ngượng, đáp: “Sao phải làm đến nước này chứ? Một Võ Vương như cậu đứng trước mặt Võ Thần thì vốn chẳng là gì”.

Nói rồi, ông ta né sang một bên. Sau lưng ông ta là một người đàn ông không thể đoán được tuổi tác. Người đó mặc một bộ đồ luyện võ màu xanh lam, đi giày vải, tóc khá dài xoã xuống vai.

Gương mặt người này hơi gầy, mắt tam giác, lông mày mỏng, cao chừng một mét tám mươi lăm. Khí tức toả ra từ người này rất mạnh, ông ta đứng đó sừng sững, vững chãi như một ngọn núi.

Người đàn ông nhìn về phía Ngô Bình, hỏi: “Cậu chính là Ngô Bình? Cậu là người đánh Anh Kì?”

Ngô Bình: “Là tôi. Hôm nay tôi tới, thứ nhất là để ra mặt cho anh Ba tôi. Thứ hai là để được thử sức với Võ Thần, mong ông không làm tôi thất vọng”.

Người đàn ông cười lớn, đáp: “Hay lắm! Một hậu bối có tu vi kém tôi mà lại có dã tâm lớn đến vậy, tôi thấy rất thú vị. Cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu. Nếu thua thì cậu sẽ phải phục vụ cho gia tộc Đệ Nhất mãi mãi”.

Ngô Bình: “Tôi cũng vậy. Tôi cũng sẽ không giết ông. Nếu ông thua thì phải làm thuộc hạ cho tôi, gọi tôi là chủ nhân”.

Đệ Nhất Võ Thần hừ một cái rồi đáp: “Được! Chúng ta đặt cược như vậy đi!”

Đệ Nhất Anh Kì lớn tiếng nói: “Ông Bảy, giết hắn đi!”

Đệ Nhất Võ Thần không thèm đếm xỉa đến lời anh ta mà bước lên phía trước vài bước.

Bình luận

Truyện đang đọc