Ngô Bình quay đầu nhìn đối phương, hắn ta chỉ là một Cổ Thần cấp năm, không đáng nhắc tới, anh cố ý hỏi: “Ngươi ghen tị à?”
Sắc mặt của Kiếm Thần tối sầm lại, sát khí dâng trào trong mắt hắn ta.
Nguyệt Thần cảnh cáo hắn ta: "Kiếm Thần, thu hồi sát ý của ngươi đi, nếu không ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi."
Thần tộc chú ý đến cấp bậc, Nguyệt Thần có cấp bậc cao, đương nhiên Kiếm 'Thần không dám cậy mạnh làm bậy, hắn ta hừ một tiếng, thúc giục cỗ xe rồng đi nhanh hơn.
Khi hắn ta đi xa, Hoa Thần nói: “Kiếm Thần chắc cũng đang nhắm tới vị trí con rể của Vương Mẫu.”
Nguyệt Thần: "Cái này cũng bình thường thôi. Nam tu sĩ nào mà không muốn cưới con gái của Vương Mẫu? Nhưng hẳn rất có dã tâm, lại còn muốn nhắm vào muội muội."
Hoa Thần nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Tưởng bởi” Ngô Bình chớp mắt: “Hoa Thần muội muội, hình như ngươi rất chán ghét tên Kiếm Thần này.”
Hoa Thần: “Vì tu luyện Vô Thường Kiếm Pháp, hắn đã giết chết mười bảy thê thiếp của mình, còn giết chết con cái của chính mình, không phải là người tốt lành gì”
Ngô Bình kinh ngạc: "Vì tu luyện mà giết người thân của mình? Đây là phương.
pháp tu luyện gì vậy?"
Hoa Thần: “Vô Thường Kiếm Pháp cần phải tu tâm, trái tim nhất định phải tàn nhãn. Nhưng theo ta nghĩ hẳn đã lạc lối rồi.”
Cỗ xe thần cuối cùng đã đến núi thần Côn Luân, nơi này lớn hơn rất nhiều so với dự đoán của Ngô Bình. Hàng ngàn ngọn núi đan xen với nhau, trong đó có một mạch chính rộng mấy trăm vạn dặm và dài hàng ngàn vạn dặm!
Ngọn núi thần khổng lồ này có vô số đỉnh núi, trên nhiều đỉnh núi cũng đã xây dựng cung điện, chứng tỏ có Thần tộc đã định cư ở đây để tu luyện.
Sau khi bay thêm một khoảng nữa, bên dưới xuất hiện một cái bệ khổng lồ lơ lửng giữa không trung, bên trong có rất nhiều khu buôn bán, rất náo nhiệt. Mà trong bán kính vạn dặm, có mười vạn cái bệ như vậy. Chúng lơ lửng giữa không trung và bao quanh một ngọn núi thần khổng lồ, chính là núi thần Côn Luân!
Nguyệt Thần nói: "Bây giờ còn chưa thể vào núi thần được, trước tiên hãy tìm một chỗ ở."
Ngô Bình: “Không thể trực tiếp đi lên sao?”
Nguyệt Thần: "Nơi này có võ đài do Kim Huyền Sương bố trí, trước tiên ngươi phải lên trên võ đài đánh bại nàng mới có tư cách cạnh tranh với Hư Không Chi Chủ và Hỏa Diễm Chỉ Chủ."
Ngô Bình nhìn quanh thì thấy một võ đài được dựng ở vị trí dễ thấy nhất, xung quanh có vô số Thần tộc đang theo dõi. Vào lúc này, có một người phụ nữ đang đứng trên võ đài, vẻ ngoài của cô ta giống hệt Kim Song Nhi trong ấn tượng của anh!
Người này không ai khác chính là Kim Huyền Sương, cô ta lặng lẽ đứng ở nơi đó, đôi mắt đẹp quét qua, dưới võ đài có hơn mười vị Thần tộc đang nằm đó. Tuy chỉ là hóa thân nhưng muốn đánh bại Kim Huyền Sương cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thấy Ngô Bình ngơ ngác nhìn Kim Huyền Sương, Nguyệt Thần cười nói: "Xem ra phu quân rất thích Kim Huyền Sương."
Ngô Bình nói: "Ta thử xem."
Anh bay lên võ đài, một lực rất lớn ập đến, muốn hất anh ra khỏi võ đài, nhưng anh đứng rất vững, cơ thể thậm chí không lắc lư.
Đây là cấm chế do Kim Huyền Sương đặt ra. Nếu người đến đây thậm chí không thể vượt qua được cấm chế thì càng không đủ tư cách để đấu với cô ta.
Kim Huyền Sương nhìn Ngô Bình, trong đôi mắt đẹp của cô ta hiện lên một tia nghỉ hoặc, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Bình, cô ta đã có một loại cảm giác quen thuộc, giống như hai người đã quen nhau từ lâu, vô cùng quen thuộc!
Ngô Bình chắp tay cười: “Lý Huyền Bình, xin Kim cô nương chỉ giáo.”
Kim Huyền Sương rũ bỏ nghi hoặc trong lòng, bình tĩnh nói: "Ra tay đi."
Ngô Bình đột nhiên lao về phía trước, duỗi chân phải vào khoảng không giữa hai chân Kim Huyền Sương, đồng thời cơ thể anh đột nhiên va chạm.
Một lực mạnh ập đến, Kim Huyền Sương bị một đòn của Ngô Bình đánh bật ra khỏi võ đài.
Các Thần tộc xung quanh đang xem náo nhiệt đều giật mình, Nhân tộc này mạnh quát
Kim Huyền Sương không hề tức giận, cô ta mỉm cười ném một tấm thẻ bài có viết số "27" cho Ngô Bình.