THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1364

Ngô Bình cất kim châm cứu đi rồi nói: “Ông nghỉ ngơi đi, ngày mai châm cứu tiếp”.

Bùi Khánh mừng rỡ rồi bái lạy: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Bùi Khánh đi nghỉ, còn Ngô Bình thì không. Anh thay sang một bộ đồ bó sát, sau đó gánh cái xọt trên lưng rồi trượt xuống dưới hầm, anh phải tìm hiểu xem tầng thứ hai và các tầng bên dưới giấu thứ gì mới được.

Trên bao tay của Ngô Bình có các cái gai ngược nên dù bị áp chế tu vi thì anh vẫn có thể bám vào tường rồi chạy như bay được. Anh vừa đi xuống dưới, vừa khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát tình hình ở bên dưới.

Ở tầng trên cùng đã bị khai phá hết rồi, khắp nơi đầy rẫy những cái hố to hố nhỏ. Tiền bùa trong đó đã bị đào lên hết.

Anh nhìn một lát thì thấy tầng một vẫn còn tiền bùa, nhưng ở sâu dưới đất, phải đào thêm ít nhất vài chục mét nữa mới thấy, nhưng anh không vội đào ngay mà chuyển xuống tầng hai.

Đất ở tầng này có màu như thanh ngọc, đã có một vài chỗ bị đào xới, Ngô Bình nhìn thì thấy dưới lớp đất này có nhiều tiên thạch, linh thạch và tiền bùa.

Giờ anh không có thời gian để đào mà phải đi xuống tiếp các tầng bên dưới. Tầng thứ ba thì có chất đất như hồng ngọc nên cứng như đá.

Cầu thang hình xoắn ốc vẫn chưa dài tới đây nên đương nhiên chưa có dấu hiệu bị đào xới. Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều pháp khí, mảnh vụn binh đao và các món đồ hư hỏng ở đây. Đương nhiên thi thoảng anh còn nhìn thấy vài món vẫn còn nguyên vẹn.

Ngô Bình còn định đi tiếp xuống dưới, nhưng anh chợt cảm thấy khó chịu, vì càng đi xuống dưới lực vẫn tiên càng mạnh, Ngô Bình xuống đến tầng thứ ba là thấy rất khó chịu rồi.

Anh cắn răng rồi nói: “Cố thêm một tầng nữa nào”.

Cuối cùng anh cũng xuống được tầng thứ tư, chất đất ở đây mờ ảo như thuỷ tinh, nhưng cứng còn hơn sắt thép. Đương nhiên tầng này được giấu nhiều đồ hơn, không chỉ có tiền bùa, pháp khí, mà còn có phù chú, đồ cổ… Hơn nữa còn có rất nhiều các món đồ nguyên vẹn.

Tim Ngô Bình đập như đánh trống, anh lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”

Đột nhiên, anh cảm thấy có mệt lả, đầu óc choáng váng. Ngô Bình hoảng hốt rồi bò nhanh lên trên, ngay sau đó anh đã trở lại mặt đất rồi há miệng thở dố.c.

“Bên dưới có nhiều bảo bối quá, tiếc là công cuộc đào xới sẽ rất khó, hơn nữa còn bị Địa Tiên Giới khống chế”, Ngô Bình thở dài tiếc nuối.

Có người đưa cho anh một chiếc khăn ấm, anh cầm lấy lau mặt rồi mưới phát hiện người đưa khăn cho mình là Bùi Khánh.

“Cậu Ngô, cậu có phát hiện gì không?”, Bùi Khánh hỏi với vẻ kính phục. Phải biết rằng đến các tu sĩ cảnh giới Địa Tiên cũng không dám mò xuống tầng thứ ba.

Ngô Bình: “Tạm thời thì chưa, từ tầng bốn trở xuống, lực vẫn tiên mạnh quá nên tôi không chịu được”.

Bùi Khánh: “Cái hầm này rất lạ, tu vi càng cao thì lực vẫn tiên càng mạnh”.

Ngô Bình: “Vậy là người xuống dưới làm việc đều không có tu vi ư?”

Bùi Khánh gật đầu: “Đúng rồi”.

Ngô Bình đứng dậy: “Tôi phải đi ngủ một giấc đây”.

Bùi Khánh đi theo anh rồi nhỏ giọng nói: “Cậu Ngô, tôi có một người bạn đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma, giờ đang tìm cơ duyên ở cổng số bảy”.

Ngô Bình nói: “Tôi nghe nói người vào cổng số bảy đều là cưởng giả đỉnh cấp đúng không?”

Bùi Khánh gật đầu: “Sau cổng thứ bảy có 13 người, trong đó có năm cường giả cảnh giới Địa Tiên”.

Ngô Bình: “Sao bảo nhà giam này không có cường giả Địa Tiên?”

Bình luận

Truyện đang đọc