THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2587

Một làn nước ngưng tụ bên cạnh Ngô Bình, Lina bước ra, cười nói: “Chào anh”.

Con thỏ liền căng thẳng, kêu chít chít, nó không muốn bị con người ăn thịt, chân trước không ngừng cào lên mặt đất. Ngô Bình động lòng, anh thấy con thỏ này sắp thành yêu nên điểm một cái lên trán nó, một luồng sức mạnh kỳ diệu lan khắp cơ thể thỏ.

Vài phút trôi qua, cơ thể con thỏ mềm nhũn, nó nằm bẹp xuống đất, toàn thân dễ chịu vô cùng. Khí tức trong cơ thể ngưng tụ thành một viên yên đan trong ngực.

Thỏ có được yêu đan tương tự như thần niệm của nhân tiên, nó lập tức nói chuyện với Ngô Bình: “Xin thượng tiên tha mạng, thịt tiểu nhân dai nhách, không ngon đâu”.

Ngô Bình thích thú: “Vậy sao? Ta khá thích ăn thịt dai”.

Con thỏ muốn đập đầu chết cho xong, nó sửa lại: “Thịt của tiểu nhân còn tanh nữa”.

Ngô Bình sầm mặt: “Bớt gạt ta đi! Ta hỏi ngươi, sao cơ thể lại to đến thế?”

Con thỏ: “Thượng tiên, nửa năm trước, tiểu nhân có ăn một loại quả, từ đó cơ thể càng lúc càng to lớn. Mấy ngày nay, tiểu nhân tìm thấy chỗ này tràn ngập linh khí nên đến đấy để kiếm ăn, không ngờ vô tình xông lầm vào nhà của thượng tiên. Tiểu nhân đáng chết, xin thượng tiên tha cho lần này”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi nói: “Ngươi ăn quả ở đâu?”

Con thỏ lớn: “Cách chỗ này khoảng ba tiếng đồng hồ đi đường, ở đó rừng núi âm u, ít người qua lại”.

Ngô Bình: “Ngươi dắt ta đi xem thử”.

Lina hỏi: “Anh có làm nữa không?”

Ngô Bình lấy ra một cây nấm và một miếng thịt thú lớn, nói: “Hôm nay nấu món này, mùi vị sẽ ngon đó!”

Lina đến nhà bếp, Ngô Bình bảo Vũ Phi và Đông Hoàng trông chừng Hỉ Bảo, còn anh dẫn theo con thỏ, đi tìm loại quả kia.

Loại quả kia có thể khiến một con thỏ bình thường hóa yêu trong một thời gian ngắn thì hiển nhiên không thể xem nhẹ hiệu quả thần kỳ của nó, anh nhất định phải xem.

Con thỏ đi mất ba tiếng đồng hồ nhưng Ngô Bình lại nhanh hơn nhiều, chỉ cần vài phút, anh và con thỏ đã bay đến một vùng núi trùng điệp.

Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, mắt nhìn thấu vạn vật của anh phát hiện không gian ở đây đã xuất hiện vết nứt, mà đằng sau vết nứt đó là một không gian gấp khúc khép kín khác.

Linh khí trong không gian kia không ngừng tràn ra ngoài, những linh khí này đã thúc đẩy việc sản sinh ra rất nhiều linh quả và linh dược.

Anh bay quanh một vòng rồi dừng chân trên một đỉnh núi. Chỗ này có rất nhiều cây ăn quả dại, đáng tiếc trái đã bị dã thú ăn hết rồi.

Đột nhiên, một con chuột khổng lồ nhào đến. Con chuột to gần bằng con thỏ, răng dài đến cả trượng, vô cùng hung hãn.

Ngô Bình đá văng con chuột, con chuột kêu lên một tiếng “chít” rồi nện lên tảng đá, nội tạng dập nát, chết ngay tại chỗ.

Anh lẩm bẩm: “Linh khí khôi phục khiến dã thú ở gần đây biến dị hết rồi”.

Sau đó, anh mở bản đồ ra xem, trong phạm vi một trăm kilomet gần đó đều là núi hoang không người, không có đường đi, toàn là dã thú.

Toàn bộ khu vực này thuộc tỉnh K, anh suy nghĩ một lúc rồi gửi vị trí cho Lý Mai để cô ấy bỏ vốn, đấu thầu vùng núi hoang vu này với danh nghĩa khai thác du lịch.

Sau đó anh liên hệ với Từ Bá Nhân. Bây giờ Từ Bá Nhân đã là người đứng đầu tỉnh K, địa vị vững chắc, thêm vài năm nữa không chừng ông ấy sẽ được điều về thủ đô nhậm chức, vươn lên tầm cao mới.

Bình luận

Truyện đang đọc