THẦN Y TRỞ LẠI

 Ngô Bình cười: “Cái này hình như không có ích lợi gì cho tôi cả. Thế cũng được”.  

 

Ở lại ruộng thuốc hơn một ngày, Ngô Bình mới quay về nhà.  

 

Anh vừa trở về đã phát hiện căn nhà thay đổi rất nhiều, nền nhà sạch sẽ hơn, chuồng gà và chuồng chó được sửa chữa lại, phòng ốc không có lấy một hạt bụi.  

 

Advertisement

Như Khanh đang đeo tạp dề và nấu ăn trước bếp. Cô ấy nấu những món ăn nhà, hương thơm ngào ngạt. Trần Nhược Nhàn đang ở trong sân, luyện quyền pháp mà Ngô Bình truyền dạy.  

 

Thấy Ngô Bình đã trở lại, Như Khanh cười nói: “Cậu chủ về rồi”.  

 

Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn đưa cho cô ấy một chiếc lọ, bên trong là Thái Chân Đan vương phẩm do anh luyện chế. Anh bảo: “Tặng cho cô”.  

Advertisement

 

Như Khanh mở nút bần, sau khi nhìn thấy đan dược bên trong bèn kinh ngạc kêu lên: “Khí tức kỳ diệu quá, đây là đan gì vậy?”  

 

Ngô Bình đáp: “Thái Chân Đan. Uống nó vào sẽ trở thành Chân Tiên đúng tiêu chuẩn”.  

 

“Chân” trong Chân Tiên có liên quan đến thái cổ chân nhân. Nói cách khác, thứ mà Chân Tiên cần có chính là thể chất của thái cổ chân nhân, càng giống càng tốt. Thái Chân Đan này có thể giúp người ta dễ dàng đạt được yêu cầu của Chân Tiên.  

 

Nhưng muốn đạt đến cấp độ của thái cổ chân nhân là chuyện rất khó. Vô số kẻ được gọi là Chân Tiên, chẳng qua chỉ đi từng bước một, qua được vài ngưỡng cửa thì tự xưng là Chân Tiên thôi. Nhưng thực chất, trong một vạn Chân Tiên, số người thực sự đạt được tiêu chuẩn chỉ có một, hai người.  

 

Như Khanh run rẩy: “Thái Chân Đan? Tôi từng nghe đến! Đây là đan dược trong truyền thuyết, đã không xuất hiện nhiều năm rồi. Đây là đan do cậu chủ luyện chế ư?”  

 

Ngô Bình đáp: “Vừa luyện xong, cô thử công dụng của nó đi”.  

 

Như Khanh gật mạnh. Sau khi thành Bán Bộ Đại La, cô ấy mãi vẫn chưa thể đột phá chính vì giai đoạn Chân Tiên có quá nhiều vấn đề, cô ấy không phải Chân Tiên đúng nghĩa. Bây giờ Như Khang đã có Thái Chân Đan, có thể bù đắp điểm yếu này rồi!  

 

Khi ăn cơm, Ngô Bình đã khen ngợi Như Khanh rất có tài nấu nướng.  

 

Nhưng anh chưa ăn được mấy miếng thì cả linh thổ Ngũ Hành bỗng hơi rung chuyển. Anh đặt bát xuống rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”  

 

Trần Nhược Nhàn nói: “Hôm qua đã có tiếng động rồi, anh Huyền Bình đang luyện đan nên mới không biết thôi”.  

 

Con chó vàng ngồi trước bàn bèn lên tiếng: “Chủ nhân, có người mở một khu vực nhỏ trong linh thổ Ngũ Hành, tự gọi là bí cảnh Ngũ Hành gì đó, thường xuyên có người vào đó thăm dò. Vì khu vực ấy khá nguy hiểm nên thường có người chết”.  

 

Ngô Bình nghĩ đến rừng Vô Sinh. Chẳng phải Vô Sinh lão tổ kia sai người vào bí cảnh Ngũ Hành sao? Anh vội hỏi: “Có phải trong đó có một người tên là Vô Sinh lão tổ không?”  

 

Con chó vàng đáp: “Kẻ đó tên Vô Sinh lão tổ à? Hừm. Người này vô cùng nham hiểm, tu luyện tà công, cần hấp thu lực sinh mệnh và tư chất của người khác. Những người vào bí Cảnh, chỉ cần có tư chất tốt thì đều sẽ bị kẻ này ra tay độc ác. Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi, nên chúng tôi cũng mặc kệ”.  

 

Lúc này Ngô Bình mới hiểu lý do Vô Sinh lão tổ sai người khác vào bí cảnh Ngũ Hành, hoá ra là để hại người.  

 

Anh buông đũa, lãnh đạm cất lời: “Để tôi đi gặp người này”.  

 

Lão Hoàng nói: “Bảo Thanh Ngưu đưa chủ nhân đi đi. Thanh Ngưu từng gặp mặt kẻ này rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc