THẦN Y TRỞ LẠI

Cổ Thanh Liên: “Sao hả? Tôi tìm chỗ này không †ồi đúng không?”

Ngô Bình cảm than: “Tài nấu ăn điệu nghệ như vậy mà lại chịu ở chỗ thế này, thật kỳ lạ”.

Cổ Thanh Liên: “Từng có rất nhiều người giàu có mời chú ấy về làm đầu bếp riêng, có người ra giá đến hai triệu một năm nhưng chú Lý Tam vẫn không đồng ý".

Một lúc sau, bốn món ăn đều được mang lên, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên ăn sạch bốn món ăn và một món canh chỉ trong tích tắc. Đặc biệt là món canh, dùng nấm địa phương để nấu nên độ thơm ngon không thua kém gì món cá kho tàu.

Khi họ ăn canh xong thì chú Lý Tam cũng gần xong việc, ông ta mỉm cười, bước lại gần và hỏi: “Cô Liên, thức ăn có vừa miệng không?”

Cổ Thanh Liên cười, nói: “Vẫn ngon như ngày nào, cảm ơn chú Lý Tam”.

Khi người đó đến gần, Ngô Bình mới phát hiện ra sự bất thường của ông ta. Giữa hai chân mày của ông ta có một luồng năng lượng kỳ lạ quy tụ, loại năng lượng đó hình như đã bị phong ấn, không có cách nào giải phóng ra.

Ngô Bình hỏi: “Ông chủ Lý, ông bị người ta phong ấn tu vi sao?”

Cậu vừa hỏi thì sắc mặt của ông chủ Lý đó liền thay đổi, ông ta nhìn cậu chăm chằm, hỏi: “Cậu là ai?"

Cổ Thanh Liên liền nói: “Chú Lý Tam, cậu ấy là khách quý của nhà họ Cổ cháu, cũng là bạn của cháu”.

Lý Tam nhìn chăm chằm Ngô Bình, hỏi: “Sao cậu lại biết tôi bị phong ấn sức mạnh?”

Ngô Bình cười: “Chuyện này có gì là khó đâu. Tôi không chỉ nhìn ra mà còn có cách giúp ông giải được phong ấn”.

Thần sắc của Lý Tam liền thay đổi, ông ta hỏi: “Cậu có cách giúp tôi giải phong ấn sao?”

Ngô Bình: “Chắc ông là cao thủ cảnh giới Thần Thông, đúng không?”

Lý Tam gật đầu: “Đúng”. Ngô Bình: “Vậy thì tôi có cách”. Lý Tam do dự một lúc rồi đột nhiên quay đầu

gọi một trợ thủ và nói: “Đóng cửa, không nhận đơn nữa, nghỉ thôi”.  

Sau đó, ông ta nói với Ngô Bình: “Xưng hô thế nào với cậu đây?”

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô”.

“Cậu Ngô, cậu thật sự có cách giúp tôi giải phong ấn sao?”

Ngô Bình: “Có”.

Lý Tam hít một hơi thật sâu: “Người phong ấn sức mạnh của tôi có gốc gác lớn, nếu cậu giúp tôi thì có thể sẽ phải gặp rắc rối”.

Ngô Bình: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân được. không? Tại sao người đó lại muốn phong ấn tu vi của ông?”

Lý Tam: “Người vợ yêu quý của tôi đã bị kẻ khác hại chết, tôi định trả thù giúp bà ấy. Nhưng người trong tộc lo lắng nếu tôi làm như vậy thì sẽ liên lụy đến họ, vì vậy họ đã phong ấn tu vi của tôi. Tôi đã bị phong ấn mười tám năm rồi, mười tám năm qua, tôi ẩn cư ở đây, mở một quán ăn nhỏ, kiếm tiền nuôi con gái”.

Ngô Bình: “Ông còn có con gái à?” Lý Tam gật đầu: “Năm nay con bé mười chín

tuổi, đang học đại học Vân Giang, cô Liên cũng quen biết con bé”. 

Ngô Bình: “Vậy ông định thế nào? Dựa vào sức của mình phá phong ấn sao?”

Lý Tam: “Tôi đang đợi người như cậu xuất hiện, vì vậy mỗi đĩa thức ăn tôi nấu đều chứa đựng hiểu biết của tôi về dược”.

Ngô Bình cảm động: “Nói vậy ông là thầy luyện đan rồi?”

Lý Tam gật đầu: “Nếu cậu chịu giúp tôi khôi phục tu vi thì nhất định tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt, sau này cậu cần bất cứ đan dược gì, chỉ cần tôi có thể luyện được thì tuyệt đối sế không chối từ”.

Bình luận

Truyện đang đọc