THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2209

Lực Thiên Nguyên này hoàn toàn khác so với Sinh Mệnh Nguyên lực mà anh hút được trước đó. Lực Thiên Nguyên là một lực có khả năng sát thương lớn, nó là một trong những lực mạnh nhất tồn tại trên thế giới.

Loại quả này chỉ mang tới cho Ngô Bình một nguồn lực Thiên Nguyên có hạn nên anh sử dụng nguồn lực này hết sức cẩn thận. Đợi khi cơ thể đã quen với lực này, anh đột nhiên nghĩ ra một việc. Không biết lực này có thể dùng để thi triển Điểm Tinh Chỉ không nhỉ?

Nghĩ đến đây, anh thử vận lực, thi triển một Điểm Tinh Chỉ bắn vào không trung. Ở đầu ngón tay anh hình thành một vòng xoáy, sau đó một ánh sáng trắng b ắn ra, trúng vào một cây kim loại cách đó không xa.

Cây kim loại đó được làm từ sắt thần Âm Dương cực kỳ rắn chắc. Một cây sắt loại này dù chỉ to bằng cây đũa thì Tiên quân cũng không bẻ cong được chứ đừng nói là phá huỷ nó.

Thế mà đạo Thiên Nguyên Chỉ của Ngô Bình ban nãy dễ dàng xuyên thủng một cây sắt thần Âm Dương dày mười mấy milimet. Một giây sau, sắt thần Âm Dương bắt đầu chảy ra thành một đống chất lỏng.

Ngô Bình kinh ngạc, lực này có sức phá huỷ kinh hoàng!

Thần kỳ hơn là sau khi cây sắt bị chảy ra thì một tia sáng bay lại vào người Ngô Bình. Anh phát hiện lực Thiên Nguyên vừa quay lại cơ thể anh này còn mang thêm một năng lượng kỳ lạ khác nữa. Năng lượng này vô cùng kiên cố rất giống với đặc điểm của sắt thần Âm Dương!

“Ồ? Lực Thiên Nguyên này lại có khả năng mô phỏng thuộc tính của vật bị tấn công sao?”, Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, giờ mới hiểu ra lực Thiên Nguyên này tại sao lại là một trong những lực mạnh nhất trong vũ trụ. Lực này quả thực là rất thần kỳ!

Đã không còn sớm nữa, Ngô Bình bước ra khỏi phòng, lúc này đã hơn chín giờ. Anh làm vài động tác giãn cơ thì thấy bà nội và mẹ mình đi từ ngoài cổng vào, tay xách nách mang rất nhiều đồ ăn.

Ngô Bình cười hỏi: “Bà nội, mẹ, hai người đi chợ mua đồ ăn sao?”

Trương Lệ cười đáp: “Bà nội con nói hôm nay muốn nấu ăn cho cả nhà nên mẹ theo bà đi chợ”.

Đến Ngô Bình cũng chưa từng được ăn món ăn do bà nội làm nên anh đáp: “Thế trưa nay con phải ăn nhiều lên mới được”.

Bà nội cười hiền hoà đáp: “Được, cháu bà nhất định phải ăn nhiều vào nhé”.

Cương Tử lúc này cũng vừa rửa xe xong, đi tới chỗ Ngô Bình thông báo: “Cậu chủ, sáng nay có mấy người đến tìm cậu chủ đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Là ai vậy?”

Cương Tử: “Không phải khu vực mới này cũng sắp sửa quy hoạch sao? Đám người ban đầu đồng ý nhượng lại nhà để lấy tiền giờ lại gây sự, muốn đòi lại nhà”.

Ngô Bình cau mày, đám người này vẫn dai như vậy sao? Ban đầu đã ký thoả thuận giữa hai bên rồi, những căn nhà đó giờ không thể trả lại được nữa. Hơn nữa anh đã khuyên họ hết nước hết cái rằng giá nhà sẽ tăng trở lại được nhưng họ vẫn sống chết không đồng ý, đòi đổi nhà lấy tiền.

Anh hỏi Cương Tử: “Cương Tử, cậu thấy tôi nên xử lý việc này thế nào?”

Cương Tử đáp: “Cậu chủ, tôi cảm thấy không thể nương theo họ, nếu không thì họ sẽ ngày càng đòi hỏi quá đáng hơn”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nói có lý”.

Trước đây anh cảm thấy đều là hàng xóm ở quê nên đã nhượng bộ nhiều lần. Đáng tiếc đám người này cứ hết lần này đến lần khác yêu sách mà không biết điểm dừng.

Bình luận

Truyện đang đọc