THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2062

Hai người họ đang nói chuyện thì có người đi vào biệt thự. Đó là một thiếu niên mười bảy tuổi, da ngăm đen, vóc người gầy gầy. Cậu ta mặc áo sơ mi hoa, cười ha ha bước vào phòng khách.

Cậu ta hơi cúi người, nói với Ngô Bình: “Tham kiến giáo chủ”.

Ngô Bình đánh giá cậu thiếu niên này. Cậu ta không có tu vi nhưng tố chất tâm lý rất tốt, nhịp tim bình thường, hô hấp ổn định.

Cậu thiếu niên: “Giáo chủ, tôi tên là A Tài. Tôi phụng mệnh chuyển lời đến giáo chủ”.

Ngô Bình: “Ồ, lời gì vậy?”

Cậu thiếu niên: “Các vị trưởng lão bảo tôi chuyển lời đến giáo chủ xem giáo chủ có đồng ý từ bỏ vị trí giáo chủ Hắc Thiên Giáo không? Nếu giáo chủ đồng ý thì họ sẽ đền bù thích đáng”.

Ngô Bình: “Vậy không đồng ý thì sao?”

Cậu thiếu niên: “Nếu không đồng ý thì giáo chủ chỉ có thể chết ở đây. Đương nhiên, những người có liên quan đến giáo chủ cũng sẽ phải chết”.

Ngô Bình: “Việc quan trọng thế này vẫn nên để các vị trưởng lão tới bàn bạc trực tiếp”.

Cậu thiếu niên cười đáp: “Họ nói chỉ cần biết đáp án của giáo chủ. Hoặc rút lui hoặc bỏ mạng ở đây”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cậu về nói với họ rằng tôi rất tức giận, hậu quả họ phải nhận sẽ rất nghiêm trọng!”

Cậu thiếu niên cười đáp: “Được, tôi lập tức chuyển lời”.

Cậu thiếu niên đi khỏi, Ngô Bình đeo mặt nạ Hắc Thiên lên rồi hỏi: “Thần Hắc Thiên, thuộc hạ định tạo phản mà ngươi cũng không thèm quản sao?”

Thần Hắc Thiên: “Chuyện nhỏ như con thỏ thế này mà không giải quyết được thì đương nhiên không đủ tư cách làm giáo chủ”.

Ngô Bình: “Nói vậy nghĩa là ngươi sẽ không giúp ta?”

Thần Hắc Thiên: “Đúng vậy, ta bận trăm công nghìn việc, không sức đâu mà giải quyết chuyện nhỏ nhặt này cho ngươi”.

Ngô Bình lấy ra tượng ngọc mà Vạn Lộ Khả tặng anh, hỏi: “Nhận ra thứ này không?”

Thần Hắc Thiên nhìn thấy bức tượng thì kinh ngạc thốt lên: “Đây là tượng Cộng Sinh Hồn?”

Ngô Bình: “Ta cảm thấy bức tượng này có sức mạnh rất lớn, chỉ là sức mạnh đó bị phong ấn bên trong không phát huy ra ngoài được”.

Thần Hắc Thiên: “Không sai, đây là một cách phong ấn cao minh, không gian bên trong… Ối, không đúng!”

Thần Hắc Thiên với tay ra, bức tượng ngọc rơi vào tay hắn và không ngừng toả ra ánh sáng. Sau đó “choang” một tiếng, bức tượng vỡ ra, cuối cùng biến thành một quả cầu ánh sáng màu đen.

Trên mặt quả cầu có vô số bùa chú chằng chịt, vô cùng phức tạp.

Thần Hắc Thiên nhìn trân trân quả cầu, nói: “Hoá ra đây chính là tàn hồn của cổ thần!”

Ngô Bình cũng kinh ngạc: “Tàn hồn của cổ thần không phải chính là Cộng Sinh Hồn sao?”

Thần Hắc Thiên: “Cộng Sinh Hồn chỉ là lớp vỏ nguỵ trang. Thần vị của vị cổ thần này có lẽ còn cao hơn ta!”

Ngô Bình: “Vị thần này còn mạnh hơn ngươi sao?”

Thần Hắc Thiên: “Có điều chỉ là tàn hồn mà thôi, hơn nữa đã bị giam giữ trong bức tượng này, không thể thoát ra được”.

Ngô Bình hỏi: “Chúng ta có thể thả vị thần này ra không?”

Bình luận

Truyện đang đọc