THẦN Y TRỞ LẠI

 Mộc Thiên Tuyết nhắm chặt mắt lại, trong lòng vô cùng bối rối. Cô không muốn từ bỏ sản nghiệp phụ hoàng để lại, nhưng những đại thần này nói cũng có lý.  

 

"Huyền Bình, anh nghĩ tôi nên làm thế nào đây?", trong lúc bất lực như thế này, cô nghĩ tới Ngô Bình.  

 

"Không được bỏ chạy! Cũng không được đầu hàng!"  

 

Advertisement

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.  

 

Nghe thấy giọng nói này, Mộc Thiên Tuyết mắt sáng lên, hỏi: "Huyền Bình, anh tới rồi sao?"  

 

Vài giây sau, một thân ảnh xuất hiện ở giữa cung điện, Mộc Thiên Tuyết vội chạy tới đón. Cô ấy mừng rỡ nói: "Cuối cùng cũng đợi được anh tới rồi!"  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Thiên Tuyết, cô không những không cần đầu hàng mà còn có thể nhân cơ hội này diệt đế quốc Thiên Hành, giành lại những gì vốn thuộc về mình và báo mối huyết hải thâm thù cho phụ hoàng".  

 

Mộc Thiên Tuyết cười khổ: "Tôi cũng muốn báo thù nhưng sức mạnh của chúng tôi không thể so với đế quốc Thiên Hành. Huống hồ, hắn ta còn được yêu thần và sáu nước chư hầu giúp sức".  

 

Ngô Bình: "Cô yên tâm, có tôi ở đây thì dù hắn có thêm bao nhiêu binh lực cũng chỉ như trứng chọi đá thôi. Không cần tôi phải đích thân ra tay cũng có thể khiến bọn chúng bị tiêu diệt!"

Mộc Thiên Tuyết có thể không tin bất kỳ ai, nhưng cô ấy nhất định tin tưởng Ngô Bình. Nghe anh nói vậy, cô ấy lập tức nở nụ cười: “Được, mọi chuyện, tôi đều sẽ nghe theo anh!”  

 

Các đại thần đều sững sờ. Có người tức giận nói: “Bệ hạ, đây là ai? Vì sao Bệ hạ phải nghe theo anh ta?”  

 

Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết sa sầm: “Hỗn xược! Vị này là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, là Đại Thánh đương thời. Còn không mau quỳ xuống!”  

 

Biết Ngô Bình là Đại Thánh, đại thần nọ cả kinh. Bất luận bọn họ kiêu ngạo thế nào, trong lòng đang suy nghĩ ra sao, lúc này đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống. Trước mặt Đại Thánh, bất kỳ trò vặt vãnh và âm mưu quỷ kế nào cũng rất rẻ mạt.  

 

“Kính chào Đại Thánh!”, tất cả đồng thanh quỳ lạy.  

 

Ngô Bình mỉm cười: “Thiên Tuyết, chúng ta đến thao trường thôi. Hôm nay phải tiêu diệt phản tặc, khôi phục đế quốc Thiên Hành”.  

 

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được!”  

 

Tiếng kèn lệnh vang lên, những tướng sĩ tinh nhuệ nhất của Tây Lương đồng loạt tập hợp ở thao trường. Một canh giờ sau, hai triệu đại quân đã tập trung đông đủ. Các tướng sĩ đứng thẳng người, ngước nhìn Ngô Bình và Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết.  

 

Ngô Bình bảo: “Hơi ít người, nhưng không sao. Tôi cho cô mượn một triệu linh binh!”  

 

Trong thần hải của anh vốn có một trăm nghìn linh binh. Có điều tu vi của anh lúc đó không thể so với bây giờ, nên số lượng có hạn.  

 

Lúc này, suy nghĩ vừa xuất hiện, anh múa cọ vài cái, trong tích tắc đã tạo ra một triệu linh binh.  

 

Một triệu linh binh này mạnh hơn quân tinh nhuệ của Tây Lương rất nhiều. Bọn họ đứng ngay ngắn trên thao trường, khí thế ngút trời!  

Bình luận

Truyện đang đọc