THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 579

Lâm Thiên Vương? Ngô Bình nheo mắt lại. Kể ra thì anh và Lâm Thiên Vương này có thù. Em trai anh ta là Lâm Thiên Hổ bị anh âm thầm xuống tay, có lẽ giờ vẫn đang nằm viện.

Ngô Bình thấy việc này thật quá trùng hợp nên hỏi tiếp: “Lâm Thiên Vương đến đây làm gì vậy?”

Triệu Cử Bằng đáp: “Lâm Thiên Vương nói phải tới đây giải quyết chuyện gì đó. Sư huynh tôi nghe tin anh ta tới, muốn kết bạn nên mới mời ăn cơm”.

Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ kết bạn thôi sao?”

Triệu Cử Bằng vội đáp: “Việc này tôi thực sự không rõ”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Anh gọi điện cho sư huynh anh rồi nói mọi thứ bên này đã chuẩn bị xong xuôi, bảo anh ta mời Lâm Thiên Vương đến đây ăn cơm”.

Triệu Cử Bằng ngây người, vẫn chưa hiểu Ngô Bình định làm gì.

Ngô Bình cười nói: “Tôi và Lâm Thiên Vương là người quen cũ. Nếu anh ấy đã đến đây thì tôi cũng muốn gặp”.

Triệu Cử Bằng đáp: “Hóa ra cậu cũng quen Lâm Thiên Vương. Vậy tốt quá rồi, tôi lập tức gọi điện cho sư huynh tôi”.

Chưa cần Triệu Cử Bằng gọi thì Vương Hành Thông đã xuất hiện. Hắn ta đang dẫn Lâm Thiên Vương đi lên lầu.

Nhà hàng này khá nổi tiếng trong tỉnh, đầu bếp tuyển vào đều là đầu bếp nổi danh toàn quốc nên Vương Hành Thông nhất quyết yêu cầu phải mở tiệc thết đãi Lâm Thiên Vương ở đây.

Trước đó, Ngô Bình đã kịp thông báo cho mấy người Đường Tử Di quay về biệt thự nghỉ ngơi trước còn anh một mình ở lại đó, muốn gặp người tên Lâm Thiên Vương này!

Lâm Thiên Vương có thù với anh. Kẻ thù mà xuất hiện ở cùng một thành phố chỉ e không phải sự trùng hợp. Việc này Ngô Bình chắc chắn phải làm rõ.

Hơn nữa, quyền ý Sơ Ngộ của anh vừa luyện thành, muốn đột phá lên quyền ý Ngưng Ý thì cần phải có một trận chiến kịch liệt. Lần trước, anh đấu một trận với cao thủ Tiên Thiên Đường Băng Vân, kết quả đột phá lên tới quyền ý Sơ Ngộ.

Hôm nay, nếu anh đấu với Lâm Thiên Vương một trận thì chắc chắn sẽ đạt được thành quả nào đó.

Vương Hành Thông tươi cười dẫn một người thanh niên đi vào nhà hàng. Người thanh niên này ngoài ba mươi tuổi, là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên. Từ anh ta toát ra khí phách khiến người khác phải e sợ, đôi mắt sắc như dao.

Người thanh niên đó chính là Lâm Thiên Vương, anh trai của Lâm Thiên Hổ.

Lâm Thiên Vương vừa bước vào mắt đã nhìn Ngô Bình chằm chằm. Anh ta sớm đã xem ảnh Ngô Bình rồi nên vừa nhìn là nhận ra ngay.

“Là cậu sao?”, đôi mắt Lâm Thiên Vương đầy vẻ lạnh lẽo chết chóc.

Ngô Bình bình thản đáp: “Là tôi. Tôi đã chờ anh lâu rồi, Lâm Thiên Vương”.

Lâm Thiên Vương cười lạnh: “Tôi đang định tìm cậu mà không ngờ cậu đã tự tìm chỗ chết! Được, quá được!”

Ngô Bình nhướn mày: “Nói vậy thì anh đến đây chính là vì muốn tìm tôi đúng không?”

Lâm Thiên Vương: “Mặc dù tôi muốn giết cậu báo thù cho em trai, nhưng cũng chưa đến mức phải cất công tới đây chỉ vì mục đích đó”.

Ngô Bình nhìn anh ta, nói: “Mới hơn ba mươi tuổi mà đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, quả thực là đáng khâm phục!”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc